Sau khi nhắc tới thắng lợi của giai cấp công nhân Anh trong cuộc đấu
tranh đòi ngày làm 10 giờ, “Tuyên ngôn” nhấn mạnh tới vấn đề thủ tiêu chế
độ tư hữu về tư liệu sản xuất.
Muốn thủ tiêu hoàn toàn chế độ tư hữu về tư liệu sản xuất và giai cấp
tư sản, muốn chấm dứt chế độ nô lệ làm thuê để giải phóng quần chúng lao
động thì phải tiến hành đấu tranh trên một quy mô rộng lớn. Do đó, giai cấp
vô sản sẽ vấp phải sự phản kháng mãnh liệt của những tên trùm tư bản và
trùm ruộng đất là những kẻ luôn luôn dùng đặc quyền chính trị của mình để
duy trì và bảo vệ sự lũng đoạn về kinh tế, gây nên những trở ngại cho sự
nghiệp giải phóng lao động. Vì vậy, phải trước hết tiêu diệt đặc quyền
chính trị của chúng, việc giành chính quyền trở thành một nghĩa vụ của giai
cấp công nhân.
Cuối cùng “Tuyên ngôn” nhấn mạnh nhiệm vụ đoàn kết quốc tế của
giai cấp vô sản. Nếu coi thường sự liên minh anh em cần phải có giữa công
nhân các nước khác nhau để cùng nhau tự giải phóng thì sự nghiệp chung
sẽ thất bại. Đồng thời, giai cấp vô sản còn phải phản đối những hoạt động
xâm lược và ủng hộ các cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc, phải ngăn chận
và vạch trần chính sách ngoại giao phản động của chính phủ nước mình và
phải coi đó là một bộ phận của cuộc đấu tranh chung để giải phóng giai cấp
công nhân. Bản Tuyên ngôn kết thúc bằng khẩu hiệu “Vô sản tất cả các
nước, đoàn kết lại !” đã được nêu trong “Tuyên ngôn của Đảng Cộng sản”.
Điều lệ của Quốc tế là bức phác họa đầu tiên về chế độ tập trung dân
chủ trong tổ chức của công nhân. Đại hội là cơ quan tối cao của Quốc tế,
giữa hai đại hội thì Ban chấp hành trung ương do đại hội bầu ra sẽ lãnh đạo
Quốc tế. Quốc tế dựa vào tổ chức sẵn có của công nhân để lập thành những
chi bộ. Những chi bộ trong từng nước hợp lại thành liên chi và có hội đồng
liên chi lãnh đạo. Nhưng chi bộ vẫn có quyền tự trị trong hoạt động của
mình, nhiệm vụ của các hội viên là phải cố gắng thống nhất các đoàn thể
công nhân rời rạc ở nước mình thành những tổ chức có tính chất toàn quốc.