Trung Quốc là một nước có diện tích gần 10 triệu cây số vuông, đông
dân nhất thế giới, nên không một đế quốc nào có thể một mình chiếm đoạt
thị trường này. Chính vì lý do trên, Trung Quốc bị nhiều nước xâu xé. Sau
Chiến tranh Thuốc phiện, các nước đế quốc vội vã xây dựng các cứ điểm.
Chúng thuê đất của Trung Quốc, lập “tô giới”, thực chất là những vùng
lãnh thổ đặc biệt, hoàn toàn phụ thuộc nước ngoài.
Năm 1845, đế quốc Anh lập tô giới bên sông Hoàng Phố ở Thượng
Hải.
Năm 1847, đế quốc Mỹ cũng xây dựng tô giới ở Thượng Hải. Sau đó,
hầu hết các thành phố buôn bán lớn vùng duyên hải Trung Quốc, đều bị đế
quốc khoanh vùng tô giới. Hương Cảng và những vùng tô giới khác thành
những vùng đất riêng của chúng và trở thành những cứ điểm xâm lược về
kinh tế, quân sự, những sào huyệt của thực dân đế quốc phương Tây.
Cùng với sự hình thành những vùng tô giới, một số ngành công nghiệp
mới cũng được xây dựng. Năm 1845, Anh lập xưởng đóng tàu ở bên sông
Hoàng Phố, Quảng Châu. Năm 1852, Mỹ lập xưởng sửa chữa tàu ở Thượng
Hải. Các ngành công nghiệp nhẹ sản xuất diêm, xà phòng v.v.. được xây
dựng ở vùng tô giới.
Bọn thực dân mở cửa Trung Quốc, nhằm biến Trung Quốc thành thị
trường tiêu thụ. Với tỉ lệ thuế thấp, hàng hóa của đế quốc tràn vào Trung
Quốc, việc nhập thuốc phiện trước kia chịu thuế 24%, nay xuống còn 5%.
Các loại hàng hóa vải vóc chịu thuế từ 50% nay còn 12%.
Số thuốc phiện nhập vào Trung Quốc sau chiến tranh năm 1842 đã lên
33.508 hòm, so với năm 1839 tăng gấp 1,5 lần, đến năm 1850 lại tăng lên
52.927 hòm. Lợi nhuận thuốc phiện của Anh ngày càng tăng, năm 1856 là
25 triệu livrơ, chiếm tỉ lệ lớn so với thu nhập buôn bán với nước ngoài.
Ngoài thực dân Anh, hầu như tất cả các nước đế quốc đều tham gia buôn
bán thuốc phiện ở Trung Quốc.
Hàng hóa ngoại quốc tràn vào, đặc biệt là vải vóc làm cho nghề dệt ở
Trung Quốc bị phá sản. Vải ngoại quốc rẻ, đẹp, bền đã cạnh tranh làm cho