1/4 diện tích trồng trọt, lập ra 2400 đồn điền trồng cây công nghiệp như ký
ninh, mía, thuốc lá, ôliu và đặc biệt là cây cao su. Tuy Hà Lan ra lệnh cấm
bán và cấm cho thuê đất đai dài hạn đối với người ngoại quốc, nhưng trên
thực tế, bọn thống trị vẫn cho tư bản nước ngoài mặc sức hoành hành.
Không có đất cày cấy, người nông dân Inđônêxia rơi vào tình trạng
thất nghiệp và nửa thất nghiệp, buộc phải bán sức lao động cho các đồn
điền của người nước ngoài.
Từ khoảng năm 1895 trở đi, các ngân hàng xuất hiện chi phối nền kinh
tế Inđônêxia. Công nghiệp Inđônêxia đặc biệt là công nghiệp mỏ, làm
đường, vận chuyển dầu do các công ty Biliton, Mátsáppi và công ty mỏ
thiếc Banka giữ đặc quyền. Các công ty hàng hải Hà Lan lũng đoạn quyền
vận chuyển đường biển. Công ty đường sắt Ấn-Hà nắm quyền xây dựng và
khống chế việc vận chuyển đường sắt. Năm 1872 đường sắt từ Batavia đi
Băngđung, từ Sêmarang đi Suracácta được khai thông. Sau đó, chính phủ
thuộc địa cũng bắt tay vào công cuộc xây dựng và quản lý đường sắt vì đây
là công việc khá nặng nề, đòi hỏi phải có áp lực chính quyền thì mới có
nhân công và đất để làm đường. Những đoạn đường từ Surabaia đi
Pasuruan, Malang, từ Suracácta đi Mốtgiôkécta, từ Kêđiriđi Blita, từ
Băngđung đi Giôgiacácta được xây dựng nhanh chóng. Tốc độ khai thác và
vận chuyển phản ánh rõ rệt nhu cầu phát triển đường sắt cho thấy vào sau
năm 1870, nền kinh tế thực dân ở Inđônêxia phát triển mạnh mẽ hẳn lên.
Đến năm 1905, tư bản Hà Lan dùng chính sách mở cửa để điều hòa
mâu thuẫn giữa các đế quốc với nhau. Anh, Mỹ và các nước tư bản khác
được thể ùa vào Inđônêxia, gây ảnh hưởng bất lợi cho phong trào đấu tranh
ở Inđônêxia. Cách mạng Inđônêxia gặp một hợp thể kẻ thù có lực lượng về
nhiều mặt. Đế quốc Anh, Mỹ nhờ vào tiềm lực kinh tế lớn ngày càng lấn tới
trong các công ty cổ phần. Đương nhiên về phía Hà Lan, chính sách mở
cửa là biện pháp duy nhất có thể giúp Hà Lan giải quyết những bế tắc về
chính trị cũng như về kinh tế.