Hán không với được tới Thiện Thiện, nên ông ta vẫn phải miễn cưỡng nghe
lệnh Hung Nô. Lần này thấy sứ giả triều Hán tới, ông liền tiếp đãi hết sức
ân cần.
Mấy ngày sau, Ban Siêu phát hiện thấy quốc vương Thiện Thiện bỗng
đối đãi lạnh nhạt hẳn đi, thì cảm thấy nghi ngờ. Ông nói với những người
cùng đi: "Các ngươi có thấy không? Quốc vương bỗng dưng đối đãi với
chúng ta khác hẳn mấy ngày đầu. Ta đoán rằng sứ giả Hung Nô nhất định
đã đến đây".
Tuy nói vậy, nhưng vẫn chỉ là phỏng đoán. Vừa lúc đó, người hầu của
quốc vương Thiện Thiện mang thức ăn tới. Ban Siêu làm ra vẻ đã biết rồi,
hỏi: "Sứ giả Hung Nô tới đây mấy ngày rồi? Họ ở đâu?".
Quốc vương Thiện Thiện giao dịch với sứ giả Hung Nô, vốn định giấu
không cho Ban Siêu biết. Người hầu đó bị Ban Siêu đánh lừa, tưởng rằng
ông đã biết việc đó, liền thực thà nói: "Đã đến 3 hôm rồi. Họ ở cách đây 30
dặm".
Ban Siêu giữ người hầu đó lại, rồi lập tức triệu tập 36 người trong sứ
đoàn lại nói: "Chúng ta cùng nhau đến Tây Vực không ngoài mục đích lập
công báo quốc. Hiện nay sứ giả Hung Nô mới tới được mấy hôm mà thái
độ của quốc vương Thiện Thiện đối với chúng ta đã đổi khác. Nếu y bắt
chúng ta nộp cho Hung Nô thì mảnh xương tàn cũng không còn được trở về
quê quán nữa. Các ngươi thấy thế nào?.
Mọi người đều nói: "Tình hình nguy hiểm thế này, chỉ còn trông mong
ở ngài thôi". Ban Siêu nói: "Kẻ đại trượng phu không vào hang hổ thì làm
sao bắt được hổ con. Bây giờ chỉ có một biện pháp, là nhân lúc đêm tối,
chúng ta tìm tới lều của bọn Hung Nô, vừa phóng hỏa, vừa tiến công.
Chúng không biết chúng ta có bao nhiêu người, nhất định sẽ hoảng loạn.
Chỉ cần giết được hết sứ giả Hung Nô, thì mọi việc sẽ dễ giải quyết".