dàng mới bắt được họ, sao nhà vua lại tha một cách dễ dãi thế?". Vừa nói
vừa tỏ thái độ hết sức tức giận.
Tấn Tương Công hơi có ý hối, liền cử tướng Dương Xử Phụ đem một
số người ngựa đuổi theo.
Bọn Mạnh Minh Thị được tha, vội vã đi thật nhanh. Đến bờ sông
Hoàng Hà, đã thấy có quân Tấn đuổi phía sau. Trong lúc nguy cấp, may
thay có một chiếc thuyền nhỏ, liền nhảy xuống sông.
Khi Dương Xử Phụ đuổi tới, thì thuyền đã rời bến. Dương Xử Phụ lớn
tiếng gọi: "Xin các vị quay lại! Chúa công tôi quên không chuẩn bị xe ngựa
cho các vị, phái tôi đem tới mấy con ngựa tốt, xin các vị nhận cho"
Mạnh Minh Thị khi nào bị mắc lừa. Anh ta đứng trên thuyền ngỏ lời
cảm tạ nói: "Nhờ quốc quân tha tội đã là may lắm rồi, chúng tôi đâu dám
nhận tặng phẩm nữa. Nếu chúng tôi trở về và vẫn bảo toàn được tính mạng
thì ba năm sau, sẽ xin sang báo đáp quí quốc."
Dương Xử Phụ còn định nói nữa, thì thuyền đã được chèo vun vút, đi
rất xa. Dương Xử Phụ đành trở về, báo cáo lại lời lẽ của Mạnh Minh Thị.
Tấn Tương Công hối tiếc nhưng không làm gì được nữa.
Bọn Mạnh Minh Thị về tới nước Tần, Tần Mục Công nghe tin toàn
quân đã bị tiêu diệt liền mặc quần áo tang, thân ra ngoài thành đón họ. Bọn
Mạnh Minh Thị quỳ dưới đất chịu tội. Mục Công nói: "Đó là lỗi của ta, ta
đã không nghe lời khuyên của cha các ngươi, khiến các ngươi thua trận,
còn trách gì các ngươi nữa? Vả lại ta cũng không vì các ngươi có lỗi mà
xóa sạch công lao trước kia của các ngươi".
Ba người cảm kích rơi nước mắt. Từ đó về sau ra sức tập luyện quân
mã để báo thù cho nước Tần.