ủy Trung Kỳ, Bắc Kỳ và một số đại biểu hoạt động ở nước ngoài. Hội
nghị nhận định rằng: Phát xít Đức đánh Liên Xô nhưng sẽ không tránh
khỏi bị tiêu diệt. Phe Đồng minh chống phát xít nhất định sẽ thắng lợi.
Cuộc cách mạng của nhân dân Đông Dương đứng về phe chống phát
xít nhất định cũng sẽ thành công. Phân tích tình hình Đông Dương,
Hội nghị cho rằng: “Tất cả bộ máy kinh tế đều chiến tranh hóa” và “tất
cả bộ máy cai trị đã bị phát xít hóa”. Kẻ thống trị Đông Dương về
danh nghĩa vẫn là đế quốc Pháp, nhưng trên thực tế thì chiếm được
Đông Dương, Nhật đã “làm chủ hẳn về các mặt kinh tế, quân sự, làm
thầy về mặt chính trị và dần dần muốn làm chủ cả về tinh thần nữa”
9
.
Tuy vậy, kẻ thù chính lúc này vẫn là Pháp - Nhật, chúng “không phải
chỉ là kẻ thù của công nông mà là kẻ thù của cả dân tộc Đông
Dương”
10
.
Phát triển tư tưởng của Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương
Đảng lần thứ sáu (11-1939) và lần thứ bảy (11-1940), Hội nghị Ban
Chấp hành Trung ương Đảng lần thứ tám (5-1941) khẳng định: “Trong
lúc này khẩu hiệu của Đảng ta là trước hết phải làm sao giải phóng
cho được các dân tộc Đông Dương ra khỏi ách của giặc Pháp - Nhật...
Vấn đề giai cấp đấu tranh vẫn tồn tại mãi. Nhưng trong giai đoạn hiện
tại, quốc gia trước hết, thì tất thảy những yêu sách của bộ phận mà có
hại đến quyền lợi của toàn thể, của giai cấp mà có hại đến quyền lợi
của dân tộc, thì phải gác lại để giải quyết sau”
11
.
Để rõ thêm quan điểm mấu chốt này, Nghị quyết giải thích: Vì
cuộc tranh đấu trong lúc này Đảng ta phải chú ý lãnh đạo cuộc tranh
đấu chống Pháp - Nhật, chĩa tất cả mũi nhọn vào kẻ thù của dân tộc
hơn là chú ý lãnh đạo cuộc tranh đấu giành quyền lợi cho giai cấp.
Phải giải thích cho nhân dân biết rằng, lúc này quyền lợi dân tộc giải
phóng cao hơn hết thảy, quyền lợi của bộ phận, của giai cấp phải đặt
dưới quyền lợi của toàn thể dân tộc. Cho nên, trong lúc này “cuộc
tranh đấu chống địa chủ, tư bản bản xứ không quan trọng bằng cuộc
tranh đấu chống Pháp - Nhật”
12
. Tuy nhiên, ta không bỏ qua quyền lợi