tổ chức lực lượng chính trị của quần chúng và trên cơ sở đó, Đảng đã
giải quyết thành công lực lượng vũ trang nhân dân.
Lực lượng vũ trang nhân dân là một trong những nhân tố quan
trọng quyết định thắng lợi của đấu tranh cách mạng Việt Nam. Sự hình
thành và lớn mạnh của lực lượng vũ trang nhân dân nằm trong quá
trình phát triển chung của khởi nghĩa và chiến tranh cách mạng Việt
Nam qua các thời kỳ: khi chưa có chính quyền phải chuẩn bị và thực
hành Tổng khởi nghĩa giành chính quyền; Tổng khởi nghĩa giành
chính quyền vừa thành công lại phải đứng lên kháng chiến chống thực
dân Pháp xâm lược; kháng chiến chín năm chống Pháp mới kết thúc
thắng lợi, miền Bắc được giải phóng và bắt đầu tiến hành cách mạng
xã hội chủ nghĩa thì đã phải bước vào cuộc kháng chiến chống đế quốc
Mỹ xâm lược, suốt 21 năm mới giành được toàn thắng; đất nước được
độc lập, thống nhất và tiến lên chủ nghĩa xã hội, thì lại phải tiến hành
liên tục hai cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc ở biên giới phía tây - nam
và biên giới phía bắc.
Từ thực tiễn xây dựng lực lượng vũ trang nhân dân trong 30
năm chiến tranh cách mạng (1945 - 1975), có thể rút ta những vấn đề
cơ bản sau: Đảng đã luôn nắm vững tư tưởng cách mạng bạo lực, xác
định cách mạng bạo lực là con đường duy nhất đưa dân tộc Việt Nam
đến thắng lợi.
Đồng thời, Đảng đã vận dụng nguyên lý của chủ nghĩa Mác -
Lênin về cách mạng bạo lực vào điều kiện cụ thể của Việt Nam, coi
bạo lực cách mạng luôn là sự kết hợp của lực lượng chính trị và lực
lượng vũ trang, khi thể dựa vào lực lượng chính trị của quần chúng là
chính, có lực lượng vũ trang làm chỗ dựa để tiến hành khởi nghĩa
giành chính quyền, khi thì kết hợp cả lực lượng chính trị và lực lượng
vũ trang, kết hợp tiến công quân sự và nổi dậy của quần chúng để tiến
hành chiến tranh cứu nước. Trong đó, lực lượng vũ trang phải phát