LỊCH SỬ VIỆT NAM TỪ LÊ LỢI KHỞI NGHĨA ĐẾN NGUYỄN SUY VONG - Trang 89

PHỤ TRƯƠNG

(Để góp thêm tài liệu vào đoạn sử thuộc đời Lê)

I. BÌNH NGÔ ĐẠI CÁO (MỘT ÁNG VĂN KIỆT-TÁC CỦA NGUYỄN
TRÃI)

Bài « Bình Ngô Đại Cáo » là một bài do Lê Thái-tổ, sau khi đã đánh

đuổi người Minh, lên ngôi vua, truyền Nguyễn Trãi soạn ra để bá cáo công
mười năm bình định cho thiên-hạ biết. Nguyên văn bài này bằng chữ Hán,
ông Bùi Kỷ đã dịch ra như sau (trích trong Quốc-văn cụ-thể) :

Tượng măng : Việc nhân-nghĩa cốt ở yên-dân ; quân điếu-phạt chỉ vì

khử bạo. Như nước Việt ta từ trước ; vốn xưng văn-hiến đã lâu. Sơn-hà
cương-vực đã chia ; phong-tục bắc nam cũng khác. Từ Đinh, Lê, Lý, Trần,
gây nền độc-lập ; cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên, hùng cứ một phương.
Dẫu cường nhược có lúc khác nhau ; song hào-kiệt đời nào cũng có.

Vậy nên : Lưu Cung sợ uy mất vía ; Triệu Oa nghe tiếng giật mình.

Cửa Hàm-tử giết tươi Toa-Đô ; sông Bạch-đằng bắt sống Ô Mã. Xét xem cổ
tích ; đã có minh-trưng.

45

Vừa rồi : vì họ Hồ chính-sự phiền-hà, để trong nước nhân dân oán hận.

Quân cường Minh đã thừa cơ tứ-ngược

46

; bọn gian-tà còn bán nước cầu

vinh. Nướng dân đen trên ngọn lửa hung-tàn ; vùi con đỏ xuống dưới hầm
tai-vạ. Chước dối đủ muôn nghìn khoé ; ác chứa ngót hai mươi năm. Bại
nhân nghĩa, nát cả càn khôn ; nặng khoa-liễm

47

vét không sơn trạch. Nào lên

rừng đào mỏ, nào xuống bể mò châu ; nào hố bẫy hươu đen, nào lưới dò-
chim chả. Tàn hại cả côn trùng thảo mộc ; nheo-nhóc thay ! quan quả điên
liên

48

. Kẻ há miệng đứa nhe răng, máu mỡ bấy : no-nê chưa chán ; nay xây

nhà mai đắp đất, chân tay nào phục dịch cho vừa. Nặng-nề về những nỗi
phu-phen ; bắt bỏ mất cả nghề canh-cửi. Độc ác thay ! trúc rừng không ghi
hết tội ; dơ bẩn thay ! nước bể khôn rửa sạch mùi. Lẽ nào trời đất tha cho ; ai
bảo thần nhân nhịn được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.