LỊCH SỬ VIỆT NAM TỪ LÊ LỢI KHỞI NGHĨA ĐẾN NGUYỄN SUY VONG - Trang 90

Ta đây : Núi Lam-sơn dấy nghĩa ; chốn hoang-dã nương mình. Ngắm

non sông cam nỗi thế-thù, thề sống chết cùng quân nghịch tặc. Đau lòng rức
óc, chốc là mười mấy nắng mưa ; nếm mật nằm gai, há phải một hai sớm tối.
Quên ăn vì giận, sách lược thao suy-xét đã tinh ; ngẫm trước đến nay, lẽ
hưng phế đắn-đo càng kỹ. Những trằn-trọc trong cơn mộng-mị ; chỉ băn-
khoăn một nỗi đồ-hồi. Vừa khi cờ nghĩa dấy lên ; chính lúc quân thù đang
thịnh. Lại ngặt vì : Tuấn Kiệt như sao buổi sớm ; nhân tài như lá mùa thu.
Việc bôn-tẩu thiếu kẻ đỡ đần ; nơi duy-ác hiếm người bàn-bạc. Đòi phen
vùng-vẫy, vẫn đăm-đăm con mắt dục đông

49

; mấy thủa đợi chờ, luống đằng-

đẵng cỗ xe hư tả

50

. Thế mà trông người người càng vắng ngắt, vẫn mịt-mù

như kẻ vọng dương

51

. Thế mà tự ta, ta phải lo toan, thêm vội vã như khi

chửng nịch

52

. Phần thì giận hung đồ ngang dọc ; phần thì lo quốc-bộ khó

khăn. Khi Linh-sơn lương hết mấy tuần ; khi Khôi-huyện quân không một
đội. Có lẽ trời muốn trao cho gánh nặng, bắt trải qua bách chiến thiên ma ;
cho nên ta cố gắng gan bền, chấp hết cả nhất sinh thập tử. Múa đầu gậy ngọn
cờ phấp-phới, ngóng vân-nghê bốn cõi đan hồ ; mở tiệc quân chén rượu ngọt
ngào, khắp tướng sĩ một lòng phụ tử. Thế giặc mạnh, ta yếu mà ta địch nổi ;
quân giặc nhiều, ta ít mà ta được luôn.

Dọn hay : Đem đại-nghĩa để thắng hung tàn ; lấy chí-nhân mà thay

cường-bạo. Trận Bồ-đằng sấm vang sét dậy ; miền Trà-lân trúc phá tro bay.
Sĩ khí đã hăng ; quân thanh càng mạnh. Trần Trí, Sơn Thọ mất vía chạy tan ;
Phương Chính, Lý An tìm đường trốn tránh. Đánh Tây-kinh phá tan thế giặc
; lấy Đông-đô thu lại cõi xưa. Dưới Ninh-kiều máu chảy thành sông ; bên
Tuỵ-động xác đầy ngoài nội. Trần Hiệp đã thiệt mạng ; Lý Lương lại phơi
thây. Vương Thông hết cấp lo lường ; Mã Anh không đường cứu đỡ. Nó đã
trí cùng lực kiệt, bó tay không biết tính sao ; ta đây mưu phạt tâm công,
chẳng đánh mà người chịu khuất. Tưởng nó đã thay lòng đổi dạ, biết lẽ tới
lui ; ngờ đâu còn kiếm kế tìm phương, gây mầm tội nghiệt. Cậy mình là
phải, chỉ quen đổ vạ cho người ; tham công một thời, chẳng bõ bày-trò dơ
nhuốc. Đến nỗi đứa trẻ-con như Tuyên Đức

53

, nhàm võ không thôi ; lại sai

đồ dút dát Thạnh, Thăng, đem đầu chữa cháy. Năm Đinh-mùi tháng chín,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.