LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 118

Ánh mắt “Cát Phan” lạnh lùng nhìn về Lý Liên Hoa, vẻ mặt Lý Liên Hoa

áy náy, nhưng “Cát Phan” nhìn mà thấy nhức mắt vô cùng, căm hận vô
cùng.

- Lý Liên Hoa danh tiếng lẫy lừng, võ công hạng ba nhưng lại có cái

gan hạng chín. Ta vốn cảm thấy có chút kỳ lạ. - Y điềm đạm nói. - Đáng
tiếc ngươi thực sự giống một tên hề hơn.

Phương Đa Bệnh không kìm được bật cười.

- Hắn vốn là một tên hề.

Lý Liên Hoa đáp:

- Hổ thẹn, hổ thẹn. Có điều chuyện của cha con nhà này, vẫn mong

được thỉnh giáo.

Cát Phan cười nhạt.

- Ngươi tự phụ thông minh, liệu việc như thần, hà tất phải hỏi ta.

Sau đó y ngậm miệng, mặc cho Phương Đa Bệnh quát hỏi kiểu gì cũng

không nói dù chỉ một lời. Dương Thu Nhạc gõ gõ đập đập quanh lăng mộ,
“căn phòng” này lớn hơn rất nhiều so với những căn phòng bình thường, có
điều hắn chưa từng nhìn thấy Hoàng cung, không biết phòng của Hoàng đế
có phải cũng rộng rãi thế này không, đằng sau chiếc giường bằng gỗ hồng
chạm khắc ngà voi kia còn có một căn phòng khác, bên trong có một bức
bình phong, một cầm đài, một chiếc đàn “Liên Châu Phi Bộc”

(*)

được đặt

trên đó. Lý Liên Hoa bước vào căn phòng đằng sau chiếc giường, nhìn ra
sau tấm bình phong, đột nhiên có một thứ đồ đập ngay vào mắt, hắn ngập
ngừng rồi gọi:

(*) Cây đàn này do Trữ Hiền Vương Chu Quyền thời Minh chế tạo, được

gọi là “Minh triều đệ nhất cầm”.

- Phương Đa Bệnh, ở đây có thứ này thú vị lắm.

Phương Đa Bệnh lại điểm huyệt á huyệt của “Cát Phan”, hào hứng chạy

vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.