LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 119

- Vật gì… Á! - Y sợ hãi giật nảy cả mình. Đằng sau bức bình phong, lại

là một bộ hài cốt khác.

- Đây là phòng của nữ tử. - Dương Thu Nhạc nói. - Nhìn bộ hài cốt này

mặc áo lụa, không chừng là phi tần nào đó của Hi Thành hoặc Phương Cơ
Đế.

Bộ hài cốt đằng sau bức bình phong mặc một bộ váy áo bằng lụa màu

trắng như tuyết, trải qua mấy trăm năm mà chẳng bị hư hỏng tổn hại gì, mái
tóc trên đầu vẫn được cuốn rất gọn gàng ngay ngắn, không mang trang sức,
đầu hơi nghiêng sang một bên.

Người thì đã chết từ lâu, song vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ đẹp

dịu dàng tươi tắn, tư thái ngời ngời của người này. Không biết khi còn sống
thì nghiêng quốc nghiêng thành tới mức nào.

Phương Đa Bệnh chăm chú nhìn bộ hài cốt đó.

- Nàng ta rất đẹp, chết mấy trăm năm rồi mà vẫn rất đẹp.

Lý Liên Hoa khẽ giật vạt váy áo trắng đó, bộ y phục dính chặt, dù máu

thịt đã không còn nhưng vẫn ôm lấy hài cốt, khó lòng cởi được. Quay đầu
nhìn kĩ thấy trong phòng chỉ có một cây đàn và một bức bình phong, sau
căn phòng không còn đường nào khác, đây có lẽ là nơi sâu nhất trong Hi
Lăng, bốn bức tường có lẽ phải dày tới vài trượng, ai có thể ngờ bên trong
Hi Lăng trang nghiêm đường hoàng, bí mật được che giấu kĩ kia lại là
phòng của một nữ tử. Bên ngoài phòng nàng ta, hoàng đế trẻ tuổi giết chết
cha mình, rồi gục ngã dưới cánh cửa Quan Âm.

Nàng rốt cuộc là ai?

“Tinh” một tiếng rất khẽ, khiến Dương Thu Nhạc và Phương Đa Bệnh sợ

hãi giật nảy mình, Lý Liên Hoa vừa đưa tay gẩy cây đàn Phi Bộc Liên
Châu, rồi lại gẩy thêm lần nữa. Phương Đa Bệnh giật mình hai lần, tức giận
hét:

- Lý Liên Hoa ngươi làm gì thế? Nghe như ma gào quỷ khóc ghê chết

đi được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.