LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 151

Người mặc áo xanh được may bằng loại vải rẻ tiền đứng trong khóm hoa

mẫu đơn hình như thoáng kinh ngạc.

- Bao nhiêu năm đã qua, tính cách ngươi quả thật thay đổi rất nhiều đấy.

Lý Liên Hoa mỉm cười.

- Còn ngươi lại chẳng thay đổi gì cả.

Địch Phi Thanh im lặng, một lúc sau, y điềm đạm nói:

- Vết thương Minh Nguyệt Trầm Tây Hải ba tháng sau là có thể chữa

khỏi, còn ngươi lại không thể quay về trước kia nữa.

- Có những chuyện… - Lý Liên Hoa chậm rãi nói. - Năm đó sao biết

được chuyện xảy ra bây giờ, còn bây giờ sao biết mai sau thế nào, chưa đến
lúc chết, sao biết ai tốt ai xấu? Trước kia làm vậy không sai, bây giờ thế này
cũng không hối tiếc.

Địch Phi Thanh nhìn chằm chằm vào lưng hắn một lúc, chầm chậm nói:

- Ngươi có thể bình ổn thương thế, tới nay không điên không chết,

Dương Châu Mạn tâm pháp quả nhiên độc đáo, có điều nhiều nhất cũng chỉ
trụ được mười ba năm thôi. - Y nói rành rọt từng từ từng chữ. - Với những
gì ngươi học được, nhiều nhất chỉ được mười ba năm bình an, nay mười
năm đã trôi qua, còn ba năm nữa. Nếu ngươi tự ý dùng chân lực, thi triển võ
công, thì thời hạn ba năm sẽ bị rút ngắn lại.

Lý Liên Hoa mìm cười, không đáp. Địch Phi Thanh đột nhiên bật người

khỏi nhóm mẫu đơn, lao mình xuống giếng, ngay sau tiếng nước “oạp”, y
nhấc một người ướt sũng từ dưới lên.

- Sau hai năm mười tháng nữa, gặp nhau bên bờ Đông Hải.

Nói rồi ném người ướt sũng kia qua, lúc giơ tay ném người, y cũng tung

mình về phía sau, nhẹ nhàng thoát khỏi tường vây, biến mất không tăm tích.
Lý Liên Hoa đón lấy người kia, kẻ ướt nhẹp mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh đó
chính là Phương Đa Bệnh. Hắn nhẹ nhàng đặt Phương Đa Bệnh nằm xuống
đất, điểm vào mấy huyệt đạo trên ngực y. Với tính cách của Địch Phi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.