LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 251

Kỷ Hán Phật gật đầu, vẫn chăm chú nhìn mặt hắn. Lý Liên Hoa mặc cho

Kỷ Hán Phật nhìn, buồn bã thở dài, tìm Đông tìm Tây khắp địa đạo. Trong
địa đạo chỉ có một cái kệ bếp được ghép bằng ba cành cây thô sơ, có lẽ đặt
nồi dầu bên trên, nhưng không thấy nồi dầu đâu. Dưới đất rất nhiều cành
cây, còn cả xương gà xương vịt vung vãi khắp nơi.

Bạch Giang Thuần cũng nhìn thấy tướng mạo của Lý Liên Hoa, y và Kỷ

Hán Phật luôn là người vô cùng tỉ mỉ tinh tế, thoáng nhìn đã nhận ra rất
nhiều điểm tưởng giống mà không phải, lòng nghi vấn trùng trùng, không
biết rốt cuộc là quen hay không.

Đệ tể Bách Xuyên Viện bắt đầu xắn tay áo thu dọn thư lầu và chuyển thi

thể đi. Lý Liên Hoa lẩm bẩm lầm rầm hồi lâu, không thể đoán định tuổi của
người chết, nên buồn bã nói muốn về nhà để đọc y thư. Kỷ Hán Phật định
giữ người lại nhưng chẳng nghĩ ra lý do gì, đành bảo Bạch Giang Thuần
tiễn người ra cổng. Hắn không tiễn mà quay về phòng, nhìn cửa sổ như có
nhiều tâm sự.

“Két”, cửa phòng Kỷ Hán Phật đột nhiên bật mở, hắn quay người lại,

chắp tay đứng nhìn người đẩy cửa vào, mày cau chặt.

- Đệ?

Người vừa tới mặc áo trắng, chưa vào trong đã ho liền mấy tiếng.

- Khụ khụ… là đệ.

Kỷ Hán Phật nhìn thấy người này, hình như không vui, điềm đạm bảo:

- Đệ lại chịu ra ngoài rồi?

Người kia dung mạo trang nhã, chỉ có điều hơi tiều tụy, chính là Vân Bỉ

Khâu. Nghe thấy như vậy, y bỗng ho kịch liệt một trận.

- Khụ khụ khụ… Đệ…- Y ho hồi lâu, mãi mới thở bình thường được. –

Đệ thấy Môn chủ rồi.

Kỷ Hán Phật điềm đạm đáp:

- Đó không phải là Môn chủ, chỉ là rất giống thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.