LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 287

- Đúng vậy!

Lý Liên Hoa thì thào:

- Chuyện này… thật sự rất lạ…

Hắn nhìn vết máu còn trên vách tường vẫn chưa được lau. Vết máu theo

đao vung lên kéo thành một đường từ phải qua trái trên bức tường trắng.
Trong lúc hắn đang ngẩn người thì ngoài cửa chợt vọng vào tiếng trẻ con
hát.

- … bọ ngựa bắt chuồn chuồn, chuồn chuồn ăn ruồi nhặng, ruồi nhặng

thịt ốc sên, ốc sên ăn hoa cải… Bọ ngựa chẳng thấy đâu, chuồn chuồn
chẳng thấy đâu, ruồi nhặng cũng không thấy, ốc sên càng chẳng thấy…

Chẳng biết tại sao tiếng trẻ con nghe như tiếng thở, khiến cả ba người

trong phòng cảm thấy sởn tóc gáy. Không chừng đứa bé ngơ ngác ngốc
nghếch mới chỉ bảy tuổi của Mã gia còn thấy được nhiều thứ hơn cả người
lớn, chỉ có điều là nó không hiểu…

- … Bọ ngựa bắt chuồn chuồn, chuồn chuồn ăn ruồi nhặng, ruồi nhặng

thịt ốc sên, ốc sên ăn hoa cải… Bọ ngựa chẳng thấy đâu, chuồn chuồn
chẳng thấy đâu, ruồi nhặng cũng không thấy, ốc sên càng chẳng thấy…

Mã Tú Tần thơ thẩn chơi một mình bên ngoài cửa phòng phụ mẫu, vẫn

chưa ai nói cho nó biết rằng phụ mẫu của nó đã chết. Chỉ có một tiểu tỳ áo
đỏ đi theo cố gắng khuyên nó ăn cơm, nhưng thằng bé không chịu mà cứ
chui đầu vào bụi cỏ, chẳng biết là đang chơi cái gì trong đó.

- Thật ra đứa bé này không phải là nhi tử thân sinh của Mã Hoàng. –

Vương Trung đột nhiên lên tiếng. – Nghe nhị ca nói Mã phu nhân là đệ tử
cuối cùng của sư phụ nàng. Khi còn trẻ Mã phu nhân rất xinh xắn, tới năm
mười tám tuổi thì nảy sinh tư tình với sư phụ rồi sinh con, nhưng chưa được
bao lâu thì sư phụ qua đời. Nàng được gả cho Mã Hoàng là nhi tử của sư
phụ mình, cũng là người kế thừa vị trí Bảo chủ của Mã Gia Bảo. Nói Mã Tú
Tần là nhi tử của Mã Hoàng nhưng thật ra lại chính là thân đệ.

Lý Liên Hoa giật mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.