LIÊN HOA LÂU - TẬP 1 - Trang 91

tuổi tác đã cao, sắp chết tới nơi rồi, linh dược của ông ta đều để cả ở nhà,
nếu các con cần có thể mang ra uống. Sau đó vị thần y lại đi xa, nhờ người
mang thư về nói rằng ông ta đã chết. Những đứa con vốn sợ cha sẽ hại chết
mình kia nghĩ cha đã chết, nhớ tới sự nhân ái của cha, rồi lại nghĩ chắc cha
không thể biết rốt cuộc kẻ nào sẽ đi lấy thuốc uống nên số linh dược để ở
nhà không thể là giả được, vậy là đi lấy linh dược ra dùng, sức khỏe dần hồi
phục. Sau đó thần y quay về, đám con trai bất hiếu chợt tỉnh ngộ, nhận ra
bản thân mình thực quá đỗi ngu xuẩn”. - Lý Liên Hoa chậm rãi kể hết. -
Như Lai hỏi đệ tử, “Vị thần y này có phạm tội hư vọng

(*)

không?”, chúng

đệ tử đáp, “Không”.

(*) Hư vọng: Lo sợ hão huyền.

Phương Đa Bệnh nghe mà gật gà gật gù như sắp ngủ.

- Hi Thành Đế khắc câu chuyện đó lên tường như một bảo bối, quả

nhiên già rồi nên hồ đồ.

Cát Phan buột miệng xen vào:

- Xây dựng Hoàng Lăng là đại sự trong triều, ngài ấy khắc câu chuyện

này ở đây tất có dụng ý của mình, chỉ có điều chúng ta không thể giác ngộ
thôi.

Vừa nói tới đây thì đến một chỗ rẽ, là nơi cuối đường hầm, trước mặt họ

xuất hiện một cánh cửa bằng đá đã khóa chặt. Dưới ánh đuốc sáng rực, mọi
người rõ ràng nhìn thấy cánh cửa đá đó được làm từ một loại đá màu trắng,
bốn góc khắc sóng biển, hai con rồng đang tranh nhau một đóa sen chưa nở
giữa sóng lớn. Đóa sen chưa nở được chạm ở giữa hai cánh cửa đá, hai bên
là hai con rồng.

Cát Phan thầm nghĩ, Theo như sử sách ghi chép lại, phàm là cửa đá ở

lăng mộ thì đằng sau tất có Tự lai thạch

(*)

hoặc cầu đá chặn ngay sau để

khiến cho cánh cửa đó “có thể ra mà không thể vào”, nhưng hai cánh cửa đá
này lại khép rất khít, một sợi tóc cũng chẳng lọt qua nổi, nếu muốn mở, e
phải có năm ba người vạm vỡ khỏe mạnh cỡ Trương Khánh Hổ mới làm
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.