LIÊN HOA LÂU - TẬP 2 - Trang 184

- Chẳng lẽ không phải bạc sao?

Thi Văn Tuyệt xòe tay ra, chỉ thấy trong tay y là một khối bạc vụn

nho nhỏ, có điều khối bạc này hình dạng lại cong cong, còn có mấy tia
máu, thứ hình dạng này vô cùng quen mắt… Đó là một cái… răng bạc,
một cái răng bạc mới cứng. Hai người ngẩn ra nhìn cái răng đó hồi lâu,
Lý Liên Hoa lẩm bẩm:

- Bản lĩnh nhận ra bạc của ngươi e là đã đạt tới đỉnh cao rồi, tài năng

này còn tuyệt vời hơn cả học thuộc sách đấy. Thứ như thế này mà cũng
nhìn ra nó là bạc…

Thi Văn Tuyệt cười gượng.

- Hổ thẹn quá, hổ thẹn quá. Chủ nhân của cái răng này sao lại mang

răng ra cho quạ ăn nhỉ?

Lý Liên Hoa lắc đầu.

- Cái này làm sao ta biết được?

Thi Văn Tuyệt cất răng bạc đi.

- Quạ đen bay đến từ phía Tây, chi bằng ngươi và ta đi về phía Tây

xem sao.

Hai người còn chưa xuất phát thì lá cây phía sau đã rào rào vang lên,

Mộ Dung Yêu mặc kim bào rực rỡ chui ra từ trong bụi cây, y liếc nhìn
cái răng bạc trong tay Thi Văn Tuyệt, khóe miệng khẽ nhếch lên, lạnh
lùng nói:

- Xem ra các ngươi cũng tìm thấy rồi.

- Tìm thấy rồi? Tìm thấy cái gì?

Thi Văn Tuyệt không hiểu gì cả, chỉ thấy Mộ Dung Yêu cầm trong tay

một vật màu xanh lục dài dài mềm mềm. Nhìn kỹ lại, y giật nảy mình…
Đó là một cánh tay người!

- Trên núi Lý Đỗ Phủ cũng tìm thấy một phần cơ thể, xem ra còn có

một cái răng. – Mộ Dung Yêu nói. – Cái răng này lúc trẻ Ngọc Lâu Xuân
đã trồng vào hàm răng, mặc dù nó rất không tương xứng với thân phận
của hắn, nhưng đây đích thực là răng của hắn. – Y nói từng chữ một. –
Ngọc Lâu Xuân chết rồi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.