LIÊN HOA LÂU - TẬP 2 - Trang 187

tiến của chữ “Tỉnh” không, hay là do luyện cắt chữ “Tỉnh” không đến
nơi đến chốn.

(*)Chữ Tỉnh:

Mặc dù chưa thấy đầu của thi thể, nhưng mọi người đều nhận ra được

người chết. Người này đã đến tuổi trung niên mà làn da vẫn trắng trẻo,
ngón tay mảnh mai tao nhã cũng với chiếc nhẫn ngọc bên trên đã chứng
thực đây đúng là Ngọc Lâu Xuân. Có điều rốt cuộc là kẻ nào đã giết
Ngọc Lâu Xuân, là ai có thâm thù đại hận với ông ta như vậy, sau khi
giết chết còn muốn ném xác khắp nơi, khiến ông ta không được toàn
thây? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Thi Văn Tuyệt nhíu chặt mày:

- Hai khúc khác tìm thấy ở đâu vậy?

Xích Long khẽ nhướng mày.

- Ở dốc Dẫn Phong.

Dốc Dẫn Phong là con đường duy nhất đi từ Nữ Trạch lên Hương

Sơn, nếu là như vậy, tên sát thủ nhất định đã ném xác suốt dọc đường
vào nơi rừng núi hoang vắng. Có điều hắn không biết hôm nay mấy
người Mộ Dung Yêu ngắm phong trên Hương Sơn nên họ đã phát hiện ra
ngay.

- Chẳng lẽ hôm qua có người lẻn vào Nữ Trạch, giết Ngọc lâu chủ? –

Lý Đỗ Phủ trầm ngâm.

Quan Sơn Hoành khịt mũi khinh bỉ.

- Vết máu còn chưa có khô, rõ ràng là người bị giết trong một hai

canh giờ trước, chắc chắn không thể là tối qua, hắn chết lúc sáng sớm
hôm nay, khi ta và ngươi leo lên ngắm cái cây lá đỏ chết tiệt gì đó ấy.

Mộ Dung Yêu lãnh đạm “hừ” một tiếng.

- Nếu kẻ đó đã dám tìm vào giết người giữa ban ngày ban mặt, có thể

biến Hương Sơn Tú Khách thành thế này, vậy võ công hẳn rất khá, nói
không chừng là cỡ Địch Phi Thanh.

Thi Văn Tuyệt bỗng hiểu ra.

- Phải rồi phải rồi, nghe nói Tứ Cố Môn của Lý Tương Di năm đó

đang gây dựng lại, Địch Phi Thanh cũng từng xuất hiện ở ngọn Tiểu
Thanh. Nói không chừng Địch Phi Thanh nhìn trúng gia sản của Ngọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.