LIÊN HOA LÂU - TẬP 2 - Trang 29

Phương Đa Bệnh ngồi ở bàn chủ trì, nhướng mắt nhìn “sự cố” ở bàn

thứ bảy mà cười thầm trong bụng. Đúng lúc đó, một ông lão râu dài đứng
lên, cao giọng nói:

- Giờ lành đã đến!

Khách khứa lập tức xôn xao. Mọi người quay đầu lại, thấy Tiêu Tử

Khâm mặc đồ hỉ, trước ngực cài hoa đỏ đang chậm rãi đi về phía chiếc
kiệu hoa đã hạ trước cửa. Tiếng nói chuyện ồn ã từ từ lắng xuống, Tiêu
Tử Khâm nhẹ nhàng cầm lấy dải lụa đỏ cột trước kiệu. Rèm cửa lay
động, rồi một người đội khăn đỏ thong thả bước xuống. Bộ trang phục
màu đỏ càng làm tôn thêm nét yểu điệu của giai nhân. Tiêu Tử Khâm
cầm dải lụa đỏ để cho tân nương chậm rãi đi trước. Đột nhiên đám khách
nhân không kìm được phát ra những tiếng hoan hô khiến Tiêu Tử Khâm
khẽ giật mình. Một nhân vật như y, vậy mà trong thoáng chốc, tay cầm
dải lụa cũng hơi run.

Lý Liên Hoa cầm chén rượu, nhìn Tiêu Tử Khâm chăm chú. Mặc dù

trong phòng chật cứng người, nhưng toàn bộ tâm trí của Tiêu Tử Khâm
lại chỉ tập trung vào một mình Kiều Uyển Vãn. Y dìu tân nương đi qua
các bàn tiệc, bước lên lễ đường. Ông lão râu dài kia chính là thúc thúc
của Tiêu Tử Khâm. Lão vận khí hô to:

- Nhất bái thiên địa!

Tiêu Tử Khâm và Kiều Uyển Vãn tay nắm tay quay về phía cửa cùng

bái thiên địa. Sau đó, lão lại hô:

- Nhị bái cao đường!

Hai người xoay lại, từ từ bái ông lão nọ.

- Phu thê giao bái!

Cả hai quay lại đối diện nhau rồi gập người bái thật sâu sau đó mới

cùng dìu nhau đứng dậy. Một số khách mời cất tiếng hô to:

- Chúc Tiêu đại hiệp và Kiều cô nương trăm năm hạnh phúc!

- Chúc mừng Tiêu đại hiệp hạnh phúc cùng giai nhân!

- Đa phúc đa thọ!

- Sớm sinh quý tử!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.