LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 107

sương đen dày đặc bốn phía bỗng “vù” một cái, dồn dập lao đến tấn công
Văn Thù và Phổ Hiền.

Văn Thù và Phổ Hiền nào dám chậm trễ, một người rút bảo kiếm, người

kia múa gậy Như Ý, điên cuồng gạt đám sương đen, nhưng đám sương này
càng gạt càng nhiều, rất nhanh đã đan thành một tần kết giới đen sì, bao
trọn cả hai vị giữa không trung.

“Lam Liên tiên nữ! Đừng mê muội không biết ăn năn nữa, nếu còn tạo

nghiệt, cô vĩnh viễn không được đầu thai đâu!” Văn Thù có phần nao núng,
hét lớn về phía Cốc Liên.

“Vĩnh viễn không được đầu thai ư?” Mắt Cốc Liên lóe lên một tia chế

giễu: “Đối với một người không có tim mà nói, được luân hồi hay không
chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả! Giết bọn họ đi!”. Theo tiếng hét của Cốc
Liên, lớp sương bên trong kết giới lập tức hóa thành mười vạn sợi xích sắt,
đánh thẳng vào Văn Thù và Phổ Hiền.

“Á…” Bên trong kết giới cùng lúc vang lên tiếng thét thảm thương,

mười vạn sợi xích sắt càng lúc càng siết chặt lấy Văn Thù và Phổ Hiền.

“Giết bọn họ đi!” Đôi mắt đỏ ngầu của Hàn Cốc Liên lấp lánh những tia

vàng kim: “Cho bọn họ biết nếm mùi đau đớn là như thế nào!”.

“A di đà Phật!” Đúng lúc đó, bên trên tầng mây đen, giọng niệm lớn

vang lên, rồi một linh thú to lớn giống rồng nhưng không phải rồng, như hổ
mà cũng chẳng phải hổ rống một tiếng phá tan kết giới sương đen thẳng tay
tát vào mặt Cốc Liên.

“A…” Một tiếng thét thất thanh, Hàn Cốc Liên bị đánh mạnh văng

xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.