LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 144

8. Đầu đuôi câu chuyện

Phía sân sau ngôi biệt thự của gia đình họ Hàn có một thảm cỏ xanh rất

đẹp. Vào buổi sớm, mỗi cọng cỏ đều được bao phủ bằng những hạt sương
long lanh. Chúng óng lên tựa hàng vạn hạt kim cương lấp lánh dưới ánh
mặt trời. Tuy nhiên trong lúc này, cảnh đẹp ấy cũng không sao thu hút nổi
ánh mắt đau thương của Cổ Liên.

“Liên Liên, rốt cuộc là chuyện gì đây?” Ngồi một bên, Phương Tĩnh

Hương nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ nát của cái hộp tử đàn gói
trong một tấm vải trắng, rồi lại kinh ngạc nhìn Cổ Liên: “Cái hộp này sao
lại vào tay cảnh sát Quan được?”.

“Là con đưa cho chú ấy.” Từng giọt nước mắt nối nhau rơi xuống, Cổ

Liên cầm mảnh vỡ ở chính giữa lên. Trên lớp gỗ đàn hương màu tím nhạt
còn thấm vệt máu tươi. “Đáng nhẽ con không nên nghe lời chị ấy, như thế
chị ấy đã không bị tiêu tan…” Lòng tràn ngập hối hận, Cổ Liên khóc không
thành tiếng.

“Bà Hàn, bà có thể để tôi và cô bé nói chuyện riêng được không?” Quan

Ân nghiêm túc nhìn Phương Tĩnh Hương: “Việc này chúng tôi đã điều tra
rồi, quả thật không liên quan đến bà, nhưng Hàn Cổ Liên dường như biết
chút ít những việc chúng tôi chưa rõ. Bà yên tâm, tôi chỉ muốn hỏi han tình
hình chút thôi, nội dung sẽ được phía cảnh sát giữ bí mật”.

“Được rồi!” Phương Tĩnh Hương rút ra một gói giấy ăn nhẹ nhàng lau

khuôn mặt lem nhem nước mắt của cô cháu gái: “Liên Liên ngoan, đừng
khóc nữa! Con biết gì thì cứ nói với chú cảnh sát, bà nội đi làm đồ ăn sáng
cho con nhé, không được khóc nữa đấy!”. Nói đoạn, bà vỗ nhẹ lên đầu Cổ
Liên rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.