LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 192

4. Do dự

Người đầu tiên phát hiện ra việc khác thường là Trương Phúc Lai - một

kẻ vô lại khét tiếng trong thôn. Sở dĩ Phúc Lai bị mang tiếng như vậy bởi
hắn là dạng vô công rồi nghề, chuyên sống bằng nghề trộm gà câu chó.
Hôm nay tất nhiên cũng chẳng ngoại lệ, hắn dự định nhân lúc còn sớm rảo
qua chợ các tỉnh kiếm chác chút đỉnh. Từ lâu, hắn đã nhắm được một bà
góa phụ bán trứng vịt trên đó. Hai người chàng chàng thiếp thiếp, đầu mày
cuối mắt qua lại đã hơn nửa năm trời. Cuối cùng hôm nay hắn cũng không
thể nhịn nổi nữa, quyết tâm phải đến giãi bày đầu đuôi với người đàn bà đó,
nhân tiện hưởng chút hương dịu dàng trong truyền thuyết.

Cắm cúi đi, trong lòng Phúc Lai không ngừng mường tượng đến cảnh

ngọt ngào, nhờ thế bước chân vô thức bước ngày càng nhanh. Bất chợt
“bụp” một tiếng, không biết hắn vấp phải thứ gì, ngã lộn nhào xuống đất.

“Ngã đau chết được!” Vừa xoa cái đầu choáng váng, Trương Phúc Lai

vừa tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp! Thằng nào không có mắt…”. Tiếng nói
vừa tắt nơi đầu lưỡi, hắn giật mình kinh ngạc nhìn con đường huyết mạch
của thôn vốn thông suốt, giờ đã bị cả một ngọn núi đổ xuống lấp kín hoàn
toàn.

“Chú Sơn Giang!” Tiếng kêu thất thanh thô lỗ vang lên đánh thức cả dân

làng khỏi giấc ngủ ngon. Mọi người hiếu kỳ mở toang cửa thò đầu ra. Họ
lập tức nhìn thấy “thằng vô lại” Trương Phúc Lai đang chạy như ma đuổi về
phía nhà trưởng thôn.

“Chú Sơn Giang! Chú Sơn Giang! Mở cửa!” Trương Phúc Lai điên

cuồng đập vào cánh cổng lớn nhà trưởng thôn: “Không hay rồi! Núi lấp kín
đường rồi! Làm thế nào đây!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.