LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 193

“Ai đấy? Mới sáng sớm đã la hét như cháy chợ, có để ai ngủ không?”,

Sơn Giang miệng không ngừng càu nhàu lừ đừ đi ra cổng.

“Chú Sơn Giang! Đường núi bị bít rồi! Mau đến mà xem…” Trương

Phúc Lai vội vàng túm lấy trưởng thôn vừa mở cửa, chẳng nhiều lời lôi tuột
ra ngoài.

“Cái thằng vô lại chết giẫm này, mau bỏ ra! Khớp xương già này sắp bị

kéo đứt tới nơi rồi!” Sơn Giang cố sống cố chết giãy ra khỏi tay Trương
Phúc Lai.

“Chú Sơn Giang, chú mau đi với cháu!” Trương Phúc Lai cuống quýt

đến phát khóc: “Núi bít mất đường rồi, chúng ta không thể ra ngoài nữa,
làm thế nào đây?”.

“Anh có chuyện gì vậy?” Vừa lúc đó, cô Tuệ bước ra ngoài: “Thế này là

sao?”.

“Cô Tuệ Tâm! Mau đi với cháu!” Như sắp chết đuối vớ được cọc,

Trương Phúc Lai vội vã túm lấy cô Tuệ, sống chết kéo về phía cổng làng.

“Cái thằng ôn dịch này! Buông cô Tuệ Tâm ra. Cô ấy lớn tuổi rồi sao mà

chạy nổi, cậu đi chậm một chút!” Thấy em gái bị người ta kéo xềnh xệch
mệt đến thở chẳng ra hơi, Sơn Giang đau lòng vừa đuổi theo phía sau vừa la
mắng , thu hút sự chú ý của không ít người làng quanh đó. Người nông thôn
vốn rất hiếu kỳ. Thấy vậy họ lũ lượt kéo cả hang dài theo phía sau, muốn
xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cứ như thế cả quãng đường đuổi cả quãng đường mắng, cuối cùng mọi

người cũng tới cổng làng. Khi “thằng vô lại” Trương Phúc Lai chỉ tay vào
con đường bị núi vùi lấp hoàn toàn, tất cả dân làng ở đó đều trợn mắt sững
sờ. Trước mắt họ, sừng sững hiện lên vài trăm hòn đá cao quá đầu người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.