LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 199

5. Xác chết quyến rũ

Lúc chạng vạng của một ngày mệt mỏi, ống khói các gia đình thôn Long

Sơn đua nhau tỏa lan làn khói trắng mờ ảo. Tuy đường đã bít kín, nhưng
cơm vẫn cần ăn, người vẫn phải sống qua ngày. Nhắc đến qua ngày, không
thể không kể tới những thứ củi, gạo, dầu, muối, nước mắm, giấm và trà.
Trong đó giữ vị trí quan trọng nhất có lẽ là củi: Không có củi sẽ chẳng nổi
lửa được, không có lửa thì lấy gì nấu nướng? Vậy mà vào giờ phút này,
trong nhà Triệu Thiết Tượng ở phía Tây thôn lại thiếu mất thứ củi chính yếu
ấy. Bà vợ không ngừng trách hờn chồng rằng chẳng biết xoay xở, đến củi
dùng cũng không chịu đi đốn. Đàn bà trong làng vốn đã thích cằn nhằn, lại
thêm việc đường bị bít hôm nay, khiến lòng bồn chồn sợ hãi, thành ra ngữ
khí càng nặng nề khó chịu.

“Tôi đi! Trời tối mịt rồi, nếu tôi có đi mà không có về thì đám đàn bà các

người tự mà xoay xở!” Người đàn ông họ Triệu bị cằn nhằn đến ruột gan rối
bời, đành buông lời cay nghiệt rồi hằm hằm đá cửa rời đi.

“Đúng là đồ quỷ đáng chết! Bao nhiêu năm nay tôi nai lưng hầu hạ bố

con nhà ông, giờ còn lên giọng. Ông đi mau, đi rồi khỏi phải về nữa!” Bà
vợ đứng giữa sân nhìn theo bóng chồng khuất xa dần, vừa khóc vừa mắng.

“Hừ! Không về thì không về, suốt ngày phải ở cạnh cọp cái, tôi cũng

chán lắm rồi!” Thiết Tượng vừa đi vừa càu nhàu, bất giác đã leo lên dãy núi
phía Tây: “Mẹ kiếp, lấy phải bà, coi như vận xui đến cửa!”.

“Oa… oa…” Bất chợt, trong khu rừng tối tăm bỗng vọng đến tiếng trẻ

con khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.