LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 229

“Muội biết rồi.” Ánh xanh bỗng nhoáng lên, Lam Úy biến mất khỏi kết

giới.

“Ngài ở đó không, Địa Tạng Vương?” Thấy Lam Úy đã biến mất khỏi

kết giới, Cổ Liên ngẩng đầu đưa ánh mắt sắc lạnh nhìn lên bầu trời màu lam
thẫm.

“Ha ha… Cốc Liên, hiểu biết của cô được nâng cao rồi đó.” Trên trời,

ánh Phật quang màu vàng tỏa rạng, Địa Tạng Vương Bồ Tát khẽ khàng hạ
mình xuống mô đất xung quanh cao hơn một tấc, hiền từ nhìn Hàn Cổ Liên.

“Hừ!” Cổ Liên cười nhạt: “Địa Tạng Vương ngài có thể nói cho ta biết ý

của Như Lai chứ? Phải thế nào các ngài mới chịu cứu Hạo Đan, cứ ra điều
kiện đi!”

“A di đà Phật! Cốc Liên, thành kiến của cô với Phật Tổ nặng quá. Ngài

cũng vì tốt cho cô, không muốn để cô sống trong thù hận.” Địa Tạng Vương
khẽ thở dài xòe bàn tay, một hạt sen màu vàng kim xuất hiện trong đó: “Mọi
chuyện chỉ là bất đắc dĩ mà thôi”.

“Ha ha… Bất đắc dĩ? Ta thấy đã dự định từ trước thì có!” Cổ Liên cười,

nụ cười vô cùng lạnh lẽo: “Đừng nghĩ ta là kẻ ngốc! Trên đời này làm gì có
sự trùng hợp đến thế, từ Lam Úy vô tình ra khỏi kết giới đúng lúc ta tới, rồi
đến Hạo Đan bị thương. Tất cả mọi thứ đều do các người sắp xếp kỹ lưỡng
cả, mục đích chỉ có một, chính là hủy hoại hoàn toàn những ký ức kiếp
trước của ta. Ta nói không sai chứ Địa Tạng Vương?”.

“Haizzz… Trí tưởng tượng của cô thật phong phú.” Địa Tạng Vương lắc

đầu bất lực: “Đúng, đúng là ta đã dẫn Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu đến tìm
cô, nhưng Phật Tổ chỉ định phong ấn ký ức của cô mà thôi, khi cần cô vẫn
có thể nhớ ra. Phật Tổ thật sự muốn cô có một tuổi thơ vui vẻ và hạnh
phúc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.