LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 445

“Úy Úy, ta lại cảm thấy hơi thở đó. Lần này không phải ánh nhìn mà là

luồng khí.” Cổ Liên đứng dậy bước về phía cửa sổ, cẩn thận quan sát sự
biến đổi của từng cành cây ngọn cỏ. Khi ánh mắt lướt đến hàng cọc sắt cắm
trên tường rào, một bóng người lơ lửng giữa không trung bỗng đập vào mắt
cô, mờ ảo đến gần như không thể nhìn thấy.

Đó là cậu bé chừng tám, chín tuổi, mặc bộ đồ thể thao màu xanh sọc đỏ

kỳ quặc. Lúc này, dáng hình mỏng manh của cậu bé đang dần biến mất, chỉ
còn lại đôi đồng tử đen láy sáng rực những tia tàn nhẫn, lạnh lẽo cứ đăm
đăm nhìn cô không chớp mắt.

“Đó là...”, Lam Úy kinh ngạc há miệng: “Muội có biết nó, nhưng sao nó

lại lơ lửng như thế? Chẳng lẽ nó chết rồi?”.

“Muội quen nó? Ai vậy? Muội đã gặp nó ở đâu?” Một tay chụp lấy Lam

Úy không ngừng lắc, Hàn Cổ Liên nhíu chặt mày.

“Đừng lắc nữa! Muội nói đây mà!” Lam Úy kêu lên, cố gắng thoát khỏi

những ngón tay nắm chặt của Cổ Liên, rồi ngã mình xuống ghế sô pha: “Nó
là con trai của gia đình mới chuyển tới gần nhà ta. Tỷ vừa về nên không
biết, gia đình họ đến đây được hai tháng rồi”.

“Ồ? Muội nói cậu ta là người? Nhưng ánh mắt cậu ta chẳng hề giống

người chút nào.” Ngồi lại xuống ghế, Hàn Cổ Liên trầm tư: “Thần sắc lạnh
lùng và khát máu đó không thể có ở loài người, kể cả là oan hồn cũng
không có được oán khí mạnh mẽ vô song nhường ấy, lẽ nào là loài yêu ma?
Nhưng sao cậu ta lại không có mùi ma quỷ?”.

“Kính coong...” Trong lúc Cổ Liên đang cố tìm lời giải đáp cho vấn đề

khó hiểu thì chuông cửa bất chợt vang 1ên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.