LIÊN HOA YÊU CỐT - Trang 570

“Ngươi không thuộc về địa phủ.” Hai tên đầu trâu mặt ngựa biến mất,

chỉ vẳng lại giọng nói băng giá. Vậy tôi là cái gì? Cô hồn dã quỷ hay sao?
Tôi nghĩ thế.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, vừa chớp mắt đã hai mươi năm ròng, tròn

hai mươi năm tôi âm thầm bên cạnh Thẩm Nhiên. Trong thời gian này bao
nhiêu chuyện xảy ra. Vào đúng đêm thành thân, Lâm thiếu gia bị quy tội tư
thông với giặc ngoại xâm. Cả nhà Mộ Dung thế gia bị liên lụy, cũng tan tác
hết, chỉ còn lại Mộ Dung My Sương, nhưng My Sương sống cuộc sống
người không ra người, quỷ chẳng phải quỷ, rồi bất ngờ qua đời ba năm
trước sau khi trải qua hơn mười năm sống khổ sở. Tôi chưa từng biết hóa ra
người mà Lâm Thanh Dự thực sự yêu thương lại là Cổ Liên. Ở hiền gặp
lành, ác giả ác báo, chỉ là báo ứng đến sớm hay muộn mà thôi.

Linh hồn tôi tiếp tục vật vờ bên cạnh người yêu, sau khi quay về cuộc

sống điền viên, huynh ấy ngày đêm quỳ trước mộ tôi, không ngừng nói
chuyện với tôi...

“Cô còn yêu hắn không?” Một dáng người khoác áo màu thiên thanh

bỗng xuất hiện trước mắt tôi. Tôi kinh ngạc bởi dung mạo này giống Cổ
Liên như đúc: “Nếu hắn yêu cô, vì sao ngay từ đầu lại không nhận ra cô
chứ”.

Người ấy muốn nói gì?

“Cô gái kia đến chữ cũng không biết, sao có thể là cô được?”

Tôi chợt hiểu ra! Hóa ra là thế, hóa ra ngay từ đầu người huynh ấy yêu

thực sự không phải tôi. Nước mắt rơi xuống, tôi phát điên đến mức muốn
thét lên thật to, như thể tất cả những đau đớn tủi nhục từ khi sinh ra trên thế
giới này đã hóa thành sức lực rồi quần tụ lại thành một nỗ lực cuối cùng...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.