LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 157

tiếng:
– Chữ thứ mười một là...
Rồi thanh âm im bặt. Hơi thở cũng không còn. Chàng đưa tay sờ trước
ngực thì trái tim y đã ngừng đập.
Địch Vân đã biết Đinh Điển khó nổi bảo toàn tính mạng, nhưng lúc này
mới lĩnh hội nỗi chua cay tử biệt. Người nghĩa huynh thâm tình như cốt
nhục đã mấy năm nay từ đây vĩnh viễn xa dời. Mối bi thương vô bờ bến
trong lòng chàng không bút nào tả xiết.
Chàng quỳ xuống bên Đinh Điển, hết sức hà hơi vào miệng y. Trong bụng
không ngớt khấn thầm:
– Trời hỡi trời! Xin trời phù hộ cho Đinh đại ca sống lại. Đệ tử cam chịu trở
về ngục tối, vĩnh viễn không ra nữa. Đệ tử cũng chẳng cần báo thù, dù suốt
đời bị bọn môn hạ Ở Vạn gia khinh nhờn hành hạ. Đệ tử chịu đựng hết mọi
nỗi cơ cực để đổi lấy sinh mạng của Đinh đại cạ.. Xin Hoàng thiên phù hộ
chọ..
Nhưng hai tay chàng ôm Đinh Điển trong lòng, cảm thấy da thịt y mỗi lúc
một cứng đơ và lạnh toát. Chàng biết lời cầu nguyện của mình không ăn
thua gì.
Trong khoảnh khắc, chàng biến thành con người cô đơn, tịch mịch vô cùng!
Chàng cho là thế giới tự do bên ngoài còn đáng sợ hơn căn ngục thất nhỏ
bé nhiều.
Những ngày mai hậu chàng càng khó khăn vượt qua được. Chàng nhớ lại
cảnh sống chung trong ngục với Đinh Điển là những ngày sung sướng nhất
trong đời mình.
Địch Vân cắp ngang thi thể Đinh Điển lảo đảo đứng dậy. Đột nhiên bao
nhiêu mối đau khổ bi thương vô cùng tận chồng chất vào trái tim, chàng
mới biết nỗi bi thảm tự đáy lòng phát ra là không bao giờ đoạn tuyệt.
Lúc này chàng chẳng khác gì một đứa con nít, lớn tiếng khóc òa lên, chẳng
biết úy kỵ điều chi nữa. Thậm chí chàng không nhớ ra tiếng khóc của mình
có thể dẫn dụ truy binh đuổi tới, chàng cũng không nghĩ đến một trang hán
tử mà khóc lóc như vậy là đáng thẹn. Vì chàng không còn cách nào kiềm
chế nổi mối bi thương trong lòng để nín khóc được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.