LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 158

Địch Vân khóc hồi lâu, nước mắt cũng cạn dần. Tiếng kêu gào biến thành
tiếng nghẹn ngào. Mối bi thương trong lòng vẫn nặng trĩu như trước, nhưng
đầu óc chàng tỉnh táo hơn một chút.
Chàng bắt đầu nghĩ đến những câu hỏi:
– Đối với thi thể Đinh đại ca ta phải làm gì bây giờ? Ta dùng cách nào để
đem y đi táng chung vào một quan tài với Lăng cô nương?
Bây giờ đầu óc chàng không còn ý niệm nào khác. Đây là việc lớn duy nhất
trên đời của chàng.
Đột nhiên chàng nghe tiếng vó ngựa từ phía xa xa vọng lại mỗi lúc một
gần.
Đoàn kỵ mã có đến hơn mười người.
Lại nghe tiếng hô hoán:
– Mã đại gia! Cảnh đại gia! Chu nhị gia! Có tìm thấy bọn tù phạm vượt
ngục không?
Hơn chục con ngựa chạy đến ngoài khu vườn hoang đều dừng lại.
Lại có tiếng người hô:
– Thử tiến vào xem sao?
Một người khác đáp:
– Chúng không ẩn ở trong này đâu.
Người nói trước hỏi:
– Sao ngươi biết thế?
Rồi nghe tiếng giầy chạm mặt đất đánh “bịch” một tiếng. Người đó đã từ
trên ngựa nhảy xuống.
Địch Vân không nghĩ gì nữa, ôm thi thể Đinh Điển theo cửa mé trong vườn
chạy đi.
Chàng vừa ra khỏi cửa lại nghe mấy người trong vườn lớn tiếng la hoảng vì
chúng phát giác thi thể của Mã Đại Minh, Cảnh Thiên Bá và Chu Kỳ.
Địch Vân ở trong thành Giang Lăng chạy như người điên. Chàng biết ôm
xác người mà chạy dĩ nhiên không thể nhanh được và bất cứ lúc nào cũng
có thể bị người ngó thấy.
Nhưng chàng lại nghĩ chẳng thà bị bắt đem vào ngục để chịu những hình
phạt thảm khốc hay bị xử quyết, chứ quyết không chịu bỏ thi thể Đinh đại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.