LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 185

Một giòng nước trắng xóa hiện ra trước mắt. Chính là sông Đại Giang.
Nguyên con sông này tới đây uốn khúc chạy về phía nam.
Địch Vân vội trở gót, thấy mé hữu có một tòa phá miếu bé nhỏ liền ôm thi
thể Đinh Điển chạy tới.
Chàng toan đẩy cửa bước vào thì đột nhiên đầu gối nhủn ra phải ngồi phệt
xuống, không đứng dậy được nữa.
Nguyên chàng bị thương máu ra nhiều quá đã bị hư nhược, lại cố gắng chèo
thuyền rồi ôm xác chết chạy bổ nháo bổ nhào, nên đã sức cùng lực kiệt.
Chàng mệt nhoài không chống nổi nữa.
Địch Vân gắng gượng hai, ba lần cũng không ngồi ngay lên được, đành
nằm ghé xuống thềm mà thở hồng hộc.
Chàng thấy chiều trời dần dần tối lại mới hơi yên dạ, nghĩ thầm:
– Chỉ mong trời chóng tối thì lão ác tăng Bảo Tượng không thể kiếm thấy
ta được.
Hiện giờ tuy Đinh Điển chết đã lâu rồi, nhưng trong lòng Địch Vân vẫn coi
y là người bạn rất thân thiết.
Chàng nằm ở ngoài cửa miếu chừng quá nửa giờ, khí lực dần dần hồi tỉnh.
Chàng lồm cồm bò dậy ôm thi thể Đinh Điển lên, đẩy cửa bước vào.
Đây là một ngôi miếu thờ thổ địa, thần tượng bằng đất vừa nhỏ vừa lùn,
hình mạo rất buồn cười.
Địch Vân sau nhiều lần bị khốn đốn, ngó thấy những thần tượng nhỏ bé,
bỗng sinh lòng kính úy. Chàng khép nép quỳ xuống dập đầu trước thần
tượng, cảm thấy an ủi thêm được mấy phần.
Chàng ngồi trước tượng tòa ôm đầu giương mắt lên ngơ ngác nhìn Đinh
Điển. Lúc này chàng chẳng khác con chim phải tên sợ cả cây cong, trong
lòng rất đỗi băn khoăn.
Trời mỗi lúc một tối đen, chàng dần dần yên tâm trở lại.
Địch Vân nằm bên thi thể Đinh Điển cũng như cảnh tượng ở trong phòng
lao nhỏ hẹp mấy năm trước.
Chưa đến nửa đêm, trời lại đổ mưa lúc ào ào, lúc rả rích, tùy theo trận to
hay trận nhỏ.
Địch Vân cảm thấy trong mình giá lạnh liền co người lại tựa vào bên Đinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.