LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 186

Điển. Đột nhiên chàng sờ vào làn da lạnh ngắt của xác chết liền nhớ tới đại
ca chết rồi, không còn nói năng gì nữa, nỗi bi khổ trong lòng nổi lên dào
dạt.
Trong tiếng mưa rào bỗng có lẫn tiếng bước chân lạo xạo vang lên đang đi
về phía miếu thổ địa. Tiếng bước chân đạp trên bùn lầy nhưng đi rất lẹ.
Địch Vân giật mình kinh hãi, tai nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, vội
đem thi thể Đinh Điển dấu vào gầm bàn thờ. Còn chàng thu hình ở phía sau
khám thần.
Tiếng bước chân càng gần bao nhiêu, trống ngực Địch Vân càng đập mạnh
bấy nhiêu.
Một tiếng kẹt vang lên. Cửa miếu bị người đẩy ra. Tiếp theo là tiếng người
thóa mạ:
– Con mẹ nó! Không hiểu tên “Lão tặc” kia trốn đi đâu mất? Trời lại đổ
mưa làm cho lão gia toàn thân ướt sũng.
Đúng là thanh âm Bảo Tượng. Lão là người đã xuất gia mà miệng còn chửi
mẹ là không được. Lão tự xưng là “Lão gia” lại càng láo toét.
Địch Vân chưa hiểu nhiều về thế sự, mấy năm nay hàng ngày chàng được
nghe Đinh Điển nói cho hay những điều mắt thấy tai nghe trên chốn giang
hồ, không đến nỗi ngơ ngẩn như gã thiếu niên nơi thôn dã ngày trước nữa.
Chàng nghĩ thầm:
– Bảo Tượng đã cải trang làm sư lại ăn mặn, giết người, tuyệt không úy kỵ
gì. Chắc hắn là một tên đại đạo cực kỳ hung ác.
Bỗng nghe Bảo Tượng lại thốt ra những câu chửi bới toàn là ô ngôn uế ngữ
mỗi lúc một nhiều. Rồi hắn ngồi phệt xuống trước bàn thờ.
Tiếp theo chàng nghe tiếng sột soạt, thì ra lão cởi quần áo ướt vắt hết nước
phơi lên trên thần đàn.
Bảo Tượng nằm xuống đất, chẳng bao lâu nổi tiếng ngáy pho pho. Hắn ngủ
say rồi.
Địch Vân bụng bảo dạ:
– Tên ác tăng này cởi hết quần áo, để thân thể lõa lồ nằm ngủ trước thần
tượng mà không sợ tội ư?
Rồi chàng lại nghĩ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.