LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 373

Kim Dung

Liên Thành Quyết - Hàn Giang Nhạn

Hồi 35

Vào Tuyệt Cốc Song Hiệp Trùng Phùng

Trừ những lúc đưa đồ ăn uống, Địch Vân lại tìm cách xa nàng, chàng luyện
công một chỗ, trong lòng chỉ nghĩ đến ba việc sau khi ra khỏi hang núi:
Việc thứ nhất là trở về chốn ở cũ tại Tương Tây tìm kiếm sư phụ, việc thứ
hai là đến Kinh Châu hợp táng Đinh đại ca với Lăng cô nương, việc thứ ba
là rửa hận.
Chàng mong tuyết rữa càng mau càng tốt, hiện giờ nước không chảy ra
ngoài hang núi, tuyết đọng trên thông lộ mỗi ngày một thấp dần, chàng
không hiểu còn cách tết Đoan Ngọ bao lâu, nhưng cũng biết ngày ra khỏi
hang núi không còn bao xa nữa.
Một hôm trời đã xế chiều, Địch Vân đón lấy hai con chim nướng chín ở
trong tay Thủy Sanh rồi toan trở gót thì nàng hỏi:
– Địch đại ca! Còn chừng bao nhiêu ngày nữa chúng ta có thể ra khỏi nơi
đây?
Địch Vân chỉ ậm ờ một tiếng chứ không trả lời.
Thủy Sanh lại nói khẽ:
– Đa tạ đại ca đã chiếu cố cho bấy lâu nay, nếu không có đại ca tiểu muội
tất bị chết về tay ác nhân Hoa Thiết Cán rồi.
Địch Vân lắc đầu đáp:
– Cái đó chẳng có gì đáng kể!
Rồi chàng trở gót đi ngay.
Bỗng nghe sau lưng có tiếng khóc thút thít, chàng quay đầu nhìn lại thấy
Thủy Sanh nằm phục trên tảng đá, lưng nàng rung động, hiển nhiên nàng
đang khóc thầm.
Địch Vân lấy làm kỳ nghĩ bụng:
– Sắp ra khỏi hang thị cao hứng thì phải mà sao lại khóc? Lòng dạ đàn bà
thật cổ quái! Vĩnh viễn mình không thể hiểu nổi.
Thực ra Thủy Sanh làm sao lại khóc xụt xịt, chính nàng cũng không hiểu,
nàng chỉ cảm thấy thương tâm không nhịn được mà khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.