LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 374

Đêm hôm ấy, Địch Vân luyện công một lúc rồi nằm trên phiến đá mọi ngày
mà ngủ.
Phiến đá này cách sơn động không xa, chàng ngủ ở đây để phòng ngừa Hoa
Thiết Cán nửa đêm lần mò đến lấy trộm xác chết. Hoặc tập kích hai người,
nhưng từ hôm bỏ trốn lão không trở lại lần nào, chàng chắc chả có chuyện
gì, trong lòng không thắc thỏm nên ngủ say.
Đang lúc mơ mộng, Địch Vân chợt nghe sột sạt có tiếng bước chân, hiện
này nội công chàng rất thâm hậu, tai mắt rất linh mẫn, so với ngày trước
thật khác nhau xa, tiếng bước chân còn ở xa đã khiến chàng giật mình tỉnh
giấc.
Địch Vân xoay mình ngồi nhỏm dậy lắng nghe, phát giác ra số người rất
đông, có tới năm, sáu chục đang rảo bước đi về phía hang núi.
Địch Vân giật mình kinh hãi tự hỏi:
– Sao lại có người vào đây được?
Ở trong tuyệt cốc, núi cao che khuất mặt trời, khí hậu lạnh lẽo hơn nhiều,
bên ngoài tuyết đã rữa hết, nhưng ở trong hang chậm hơn mười ngày hay
nửa tháng, nên Địch Vân không biết.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chàng lẩm bẩm:
– Bọn này nhất định là quần hào ở Trung Nguyên đuổi tới, hiện giờ Huyết
Đao Lão Tổ chết rồi thì bao nhiêu thù oán cũng chẳng còn nữa. Ồ! Biểu ca
của Thủy cô nương nhất định cũng tới để đón cổ, thế là may quá rồi! Bọn
họ nhận định ta là dâm tăng ở Huyết Đao Môn, ta có biện bạch cũng phí
lời, chi bằng không gặp họ nữa là hơn, họ đón Thủy cô nương đưa đi rồi, ta
hãy ra sau cũng chưa muộn.
Chàng quanh ra mé bên sơn động ẩn vào phía sau một tảng đá lớn.
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, đột nhiên trước mắt sáng lòa, Địch Vân
nhìn thấy đoàn người đang chuyển qua khu lòng chảo với những bó đuốc
giơ cao.
Đoàn người ước chừng năm, sáu chục mà người nào cũng tay cầm đóm
đuốc, tay cầm binh khí.
Lão già đi đầu râu bạc phất phơ, tay đao tay kiếm, chứ không cầm đuốc
chính là Hoa Thiết Cán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.