LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 431

– Đa tạ lão gia đã cho tại hạ biết hết chẳng dấu diếm gì, bây giờ tại hạ xin
cáo từ.
Ngôn Đạt Bình kính cẩn xá ba xá nói:
– Đại đức của ân công, Ngôn Đạt Bình này vĩnh viễn không bao giờ dám
quên.
Địch Vân đáp:
– Chút việc nhỏ mọn này có gì đáng kể? Lão gia bất tất phải bận tâm, ngày
trước lão gia đã đến đây dưỡng thương mà Vạn Chấn Sơn kiếm không ra
thì nay lão gia cũng cứ vững dạ.
Ngôn Đạt Bình cười nói:
– Hiện giờ chắc y đang nóng ruột như kiến bò trên nồi rang không tưởng
đến chuyện kiếm lão phu nữa.
Địch Vân lấy làm kỳ hỏi:
– Tại sao vậy?
Ngôn Đạt Bình mỉm cười đáp:
– Con rết độc của Ngôn mỗ cắn tay con y bị thương phải liên tục rịt thuốc
mười lần mới hết được độc tính, nay mới rịt một lần đã ăn thua gì?
Địch Vân kinh hãi hỏi:
– Vậy tính mạng Vạn Khuê không bảo toàn được ư?
Ngôn Đạt Bình đắc ý đáp:
– Thứ rết sặc sỡ này không phải tầm thường, nó là một loài rết khác lạ từ
đất Hồi Cương bên Tây Vực đưa tới, hay ở chỗ Vạn Khuê không chết ngay,
gã còn rên rỉ kêu la đủ một tháng mới hết đời. Ha ha! Thế mới tuyệt diệu!
Địch Vân nói:
– Nếu sau một tháng mới chết thì chẳng cần vội vã gì, gã đi kiếm lương y
rồi cũng tìm ra được cách giải độc.
Ngôn Đạt Bình đáp:
– Ân công có điều chưa rõ là giống rết độc này do tiểu lão chăn nuôi, từ lúc
nó còn nhỏ tiểu lão đã cho chúng ăn những thứ giải dược, nên những thuốc
giải tầm thường nó quen cả rồi, không còn hiệu nghiệm nữa, những y sinh y
thuật cao đến đâu cũng chỉ dùng thuốc thông thường trị độc ăn thua mẹ gì?
Độc môn thuốc giải mà giống rết này chưa ăn ở trên đời này, ngoài tiểu lão,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.