LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 432

không còn người thứ hai nào biết đường phối chế. Ha ha!
Địch Vân liếc mắt nhìn lão nghĩ bụng:
– Lòng dạ Ngôn sư bá ác độc như vậy thật là đáng sợ, lần sau có khi lão
cho rắn độc cắn mình cũng chưa biết chừng, Đinh đại ca thường nói mình
đã bôn tẩu giang hồ thì không có lòng hại người là phải, nhưng chẳng thể
không đề phòng người bất trắc. Chi bằng ta hỏi lão lấy ít thuốc giải để
phòng sẵn trong mình cho khỏi lo về sau.
Chàng liền nói:
– Bình thuốc giải của lão gia cho tại hạ quách!
Ngôn Đạt Bình đáp:
– Dạ!
Nhưng lão chưa lấy ra ngay đưa cho Địch Vân mà còn hỏi lại:
– Không hiểu ân công lấy thuốc này để làm gì?
Địch Vân đáp:
– Rết độc của lão gia cực kỳ lợi hại! Lỡ ra tại hạ bất cẩn để nó cắn trúng,
trong mình phải có bình thuốc giải mới yên tâm được.
Ngôn Đạt Bình bẽn lẽn cười nói:
– Ân công đã có ơn cứu mạng tiểu lão, khi nào tiểu lão lại dám gia hại? Ân
công thật khéo đa nghi.
Địch Vân xòe tay ra nói:
– Không dùng đến nhưng để trong mình đề phòng sẵn cũng không hề gì.
Ngôn Đạt Bình lại “Dạ” mấy tiếng rồi lấy bình thuốc ra đưa cho Địch Vân.
Địch Vân xuống núi trở về tòa nhà rộng lớn quan sát lại thấy hương dân đã
giải tán cả rồi, quản gia cùng cai thợ không biết đi đâu. Trong nhà quạnh
quẽ không một bóng người.
Địch Vân bụng bảo dạ:
– Sư phụ chết rồi, sư muội đi lấy chồng, từ đây sắp tới không bao giờ ta trở
lại chốn này nữa.
Sau chuyến này chàng lủi thủi một mình, không khỏi bâng khuâng trong
dạ.
Địch Vân đến ngoài Kinh Châu hỏi dò tin tức, biết là Lăng Thoái Tư vẫn
còn làm tri phủ ở đây, chàng liền bôi mặt mũi lem luốc để che dấu chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.