LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 435

Nàng khấn tới đây thanh âm không khỏi nghẹn ngào, đưa tay áo lên lau
nước mắt.
Con nhỏ hỏi:
– Má má! Má má lại nhớ đến cữu cữu rồi ư?
Thích Phương giục:
– Con nói đi! Cầu đức hoàng thiên phù hộ cho Không Tâm Thái cữu cữ
được bình an...
Địch Vân nghe lời cầu chúc này trong lòng rất lấy làm kỳ tự hỏi:
– Nàng cầu chúc cho ai đây?
Chàng nghe nàng nói đến năm chữ “Không Tâm Thái cữu cữu” tai chàng
bất giác ù đi, miệng chàng lẩm bẩm:
– Nàng đang nói đến ta! Nàng đang nói đến ta!
Con nhỏ hỏi:
– Má má mong nhớ Không Tâm Thái cữu cữu, đức Bồ Tát bảo vệ cho cữu
cữu, cung hỷ phát tài, mua cho Không Tâm Thái một con búp bê lớn, cữu
cữu là Không Tâm Thái, hài nhi cũng là Không Tâm Thái. Má má ơi!
Không Tâm Thái cữu cữu đi đâu sao không thấy trở về?
Thích Phương đáp:
– Không Tâm Thái cữu cữu đi xa lắm, cữu cữu bỏ má má, nhưng má má
ngày nào cũng nhớ cữu cữu...
Nàng nói tới đây bồng đứa con nhỏ đứng lên áp mặt vào ngực nó rảo bước
về nhà.
Địch Vân tiến đến bên lò hương nhìn ba chấm sáng lấp loáng như ngây như
dại, ba nén hương cháy hết thành than, chàng vẫn đứng yên không nhúc
nhích.
Trời sáng rồi, Địch Vân từ trong hậu viện ở Vạn gia đi ra, đầu óc bâng
khuâng chàng đi quanh quẩn trong thành Kinh Châu.
Bỗng nghe mây tiếng loảng xoảng vang lên, một thầy lang dạo vừa đi vừa
lắc nhạc bán thuốc rong trên đường phố.
Địch Vân động tâm, chàng muốn mắt nhìn Vạn Khuê xem tình trạng rên la
đau khổ như thế nào, liền lấy ra mười lạng bạc để mua cái rương thuốc
cùng bộ quần áo của lão.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.