LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 436

Thầy lang rất lấy làm kỳ, nhưng những đồ của lão chẳng có gì đáng tiền
nhiều lắm chỉ năm lạng là cùng, lão thấy Địch Vân trả đắt gấp đôi liền vui
lòng bán cho chàng ngay.
Địch Vân trở lại khu vườn hoang thay đổi mặc y phục của thầy lang, chàng
vắt nắm cỏ lấy nước bôi lên mặt, lại dán một lá cao vào phía dưới mi mắt
phía bên trái cho gương mặt khác hẳn đi rồi lầm lũi quanh ra trước cửa Vạn
gia.
Địch Vân vừa lắc nhạc vừa đi tới, miệng chàng rao:
– Chuyên trị bệnh chứng nguy nan, da dẻ sưng tấy bị trùng độc cắn, công
hiệu tức khắc.
Chàng qua lại ba lần thì thấy một người từ trong cổng lớn lật đật đi ra vẫy
tay nói:
– Này thầy lang! Lại đây! Lại đây!
Địch Vân nhận ra gã này là Ngô Khảm, năm trước gã đã hớt đứt ngón tay
của chàng.
Địch Vân đã hóa trang khác hẳn ngày trước, dĩ nhiên Ngô Khảm không
nhận ra được.
Chàng còn sợ gã nhận ra thanh âm nên hạ thấp giọng xuống hỏi:
– Bệnh nhân có dặn gì không? Phải chăng y mắc tạp chứng nghi nan và
người sưng lên?
Ngô Khảm “Ủa” một tiếng rồi đáp:
– Thầy lang coi lại tại hạ xem có giống người trúng phải chất độc rồi sưng
lên không? Này! Tại hạ hỏi thầy lang bị rết độc cắn có trị được chăng?
Địch Vân đáp:
– Những giống rắn độc như Thanh Trúc Xà, Xích Luyện XÀ, Kim Cước
Đới, Thiết Sạn Đầu, tức là những thứ rắn độc nhất thiên hạ, tại hạ đều có
thuốc trị, còn con rết ư? Hà hà! Cái đó phỏng có gì đáng kể?
Ngô Khảm nói:
– Thầy lang đừng nói khoác vội, giống rết này không phải rết thường, bao
nhiêu danh y thành Kinh Châu đều lắc đầu mà thầy chữa được khỏi ư?
Địch Vân chau mày đáp:
– Có giống rết lợi hại như vậy sao? Những rết trong thiên hạ bất quá là Hồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.