LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 539

vào bọc.
Đã xây chuyện tranh cướp tất không tránh khỏi chuyện ẩu đả, có người
đánh thắng, có người đổ máu, có người uổng mạng.
Cuộc tranh đấu mỗi lúc một khốc liệt, có người đột nhiên nhảy lên thần đàn
lấy tượng phật mà cắn lấy cắn để, có người đập đầu vào tượng.
Địch Vân rất lấy làm kỳ tự hỏi:
– Sao họ lại làm thế? Dù cho thấy của mà mê mẩn tâm thần, nhưng cũng
không nên phát điên phát khùng như vậy.
Phải rồi! Bọn họ điên đến nơi, cặp mắt đỏ ngầu, tay đấm chân đá, miệng
cắn loạn lên.
Địch Vân ngó thấu cả Uông Kiếm Phong, một người trong Linh Kiếm Song
Hiệp, rồi Hoa Thiết Cán trong bọn Lạc Hoa Lưu Thủy cũng có mặt ở đám
này.
Đoàn người biến thành dã thú, tranh cướp đánh đấm loạn xà ngầu lại nhét
cả châu báu vào miệng.
Địch Vân đột nhiên tĩnh ngộ tự nhủ:
– Vàng bạc châu báu này đã tôi chất độc cực kỳ lợi hại, ngày trước hoàng
đế cất dấu bảo vật sợ ngụy nhân cướp đoạt nên đổ độc dược vào.
Địch Vân bỏ mặc người tranh cướp nhau vì chàng biết họ sẽ phải chết hết.
Chàng đến trước phần mộ Lăng cô nương và Đinh Điển để trồng mấy trăm
khóm hoa cúc, chàng không thuê người giúp đỡ mà tự mình làm lấy.
Nguyên chàng là một nông dân nên việc cầy bừa trồng tỉa chàng đã làm
quen, có điều trước kia chàng ít trồng hoa mà chỉ trồng cải trắng, hồ tiêu,
và không tâm thái...
Địch Vân rời khỏi thành Kinh Châu, bồng Không Tâm Thái đi theo, rồi
chàng mua một con ngựa để đi đường.
Chàng không muốn chạm trán bọn người giang hồ nên một người một ngựa
tìm đường hẻo lánh mà đi.
Địch Vân trở về tuyết cốc gặp hồi tuyết xuống như lông ngỗng, chàng đi về
phía sơn động ngày trước thì đột nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đứng ở trước
động khi chàng hãy còn ở đằng xa.
Thiếu nữ này chính là Thủy Sanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.