LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 66

kịch liệt hơn mấy bữa trước.
Chàng nhớ tới mình bị vu oan, lại cất tiếng la:
– Oan uổng! Oan uổng!
Nhưng lúc này thanh âm chàng rất yếu ớt, miệng chàng bật những tiếng rên
nhát gừng.
Địch Vân gắng gượng ngồi dậy, dương cặp mắt bâng khuâng nhìn ngục
thất.
Đây là một căn nhà đá lớn, vuông vắn chừng hai trượng. Bốn bức tường
đều là những tảng đá lớn xếp lên. Dưới đất cũng lát bằng những khối đá
lớn.
Trong góc tường để một thùng phân, mũi ngửi toàn mùi hôi thúi.
Chàng từ từ quay đầu nhìn lại thấy góc nhà mé tây có cặp mắt dương to
hầm hầm nhìn mình. Người run lên, chàng không ngờ trong nhà lao này lại
còn có người khác bị cầm tù.
Người nay râu ria đầy mặt. Tóc dài chùng xuống sau gáy. Áo quần rách
rưới, ghê tởm. Coi chẳng khác người rừng ở chốn hoang sơn. Chân tay hắn
cũng bị xiềng khóa chẳng khác gì chàng và xương tỳ bà cũng bị xuyên
thủng để xỏ hai sợi dây lòi tói.
Địch Vân nảy ra ý niệm đầu tiên rất hoan hỷ. Khóe môi chàng thoáng qua
một nụ cười. Chàng tự nhủ:
– Thế ra trên thế gian cũng có người bất hạnh như ta.
Nhưng rồi chàng lại nghĩ:
– Người này vẻ mặt hung dữ như vậy thì chắc là một tên giang dương đại
đạo giết người phóng hỏa, cực kỳ tàn ác. Nếu vậy thì hắn đáng tội chứ
không oan uổng như ta.
Chàng nghĩ tới đây, bất giác nước mắt trào ra.
Địch Vân từ lúc bị thẩm vấn rồi giam vào ngục, tuy chịu hết mọi nỗi khổ
sở, mà chàng chỉ nghiến răng chịu đựng, chưa từng sa lệ. Lúc này chàng lại
không kiềm chế được, lớn tiếng khóc ròng.
Phạm nhân râu ria xồm xoàm cười lạt hỏi:
– Ngươi giả vờ khéo quá! Phải chăng ngươi là kịch sĩ?
Địch Vân không lý gì đến y, tiếp tục vừa khóc vừa la.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.