LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 68

– Sư ca! Sư ca!
Địch Vân hỏi:
– Sư phụ đâu rồi? Có tìm thấy... lão nhân gia không?
Thích Phương lắc đầu. Hai hàng châu lệ tuôn xuống như mưa.
Địch Vân lại hỏi:
– Sư muội... Sư muội có bình yên không? Hiện trú ở đâu?
Thích Phương nghẹn ngào đáp:
– Tiểu muội chẳng biết đi đâu, đành tạm trú ở... nhà Vạn sư cạ..
Địch Vân la lên:
– Đó là chỗ hại người. Sư muội... không nên ở... cần dọn đi ngay.
Thích Phương cúi đầu xuống khẽ đáp:
– Tiểu muội... tiểu muội không có tiền. Vạn sư cạ.. rất tử tế. Mấy bữa naỵ..
ngày nào y cũng đến nha môn, vung tiền... để giải cứu sư ca.
Địch Vân càng tức giận, gầm lên:
– Ta có phạm tội gì đâu... mà y phải vung tiền?... Rồi đây chúng ta làm sao
trả được? Tri huyện đại lão gia tra ra oan uổng, tự nhiên sẽ tha ta.
Thích Phương ọe một tiếng rồi khóc òa lên. Cô hậm hực hỏi:
– Sao đại cạ.. đại ca lại làm những chuyện này? Tại sao... sư ca lại bỏ tiểu
muội?
Địch Vân sửng sốt một chút rồi hiểu ngay cho đến bây giờ sư muội vẫn tin
lời Đào Hồng là thật, và những bọc vàng bạc châu báu đó quả là chàng đã
lấy cắp.
Suốt đời chàng kính yêu Thích Phương, việc gì cũng cho cô hay. Trước khi
hành động chàng vẫn thương lượng với cô trước. Ngờ đâu gặp chuyện tày
đình, cô chẳng khác gì người ngoài, cũng tin là chàng đã cưỡng gian phụ
nữ, trộm cắp tiền bạc.
Trong khoảnh khắc này, lòng chàng đau khổ, so với cái đau đớn thân thể
còn nặng gấp trăm lần. Chàng há miệng líu lưỡi, có cả ngàn lời muốn biện
bạch với Thích Phương mà như người câm họng không thốt ra được câu
nào. Chàng càng ấm ức mặt càng đỏ gay.
Thích Phương ngó vẻ mặt chàng không khỏi sợ hãi, phải quay đầu đi,
không dám nhìn nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.