LIÊN THÀNH QUYẾT - HÀN GIANG NHẠN - Trang 67

Bỗng nghe tiếng bước chân vang lên. Tên ngục tốt lại xách một thùng nước
tiểu đến. Địch Vân dù ương ngạnh đến đâu cũng không dám xung chàng
với gã nữa. Chàng đành dừng tiếng khóc.
Tên ngục tốt kia ngoẹo đầu nhìn chàng gọi:
– Tiểu tặc! Có người đến thăm ngươi đó.
Địch Vân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi:
– Ai... ai vậy?
Tên ngục tốt lại ngoẹo đầu nhìn chàng một lúc rồi móc chìa khóa trong
mình mở cửa sắt bên ngoài.
Lại nghe những tiếng bước chân vang lên đang đi qua ngõ hẻm dài dài. Rồi
lại tiếng mở cửa sắt. Trong đường hẻm tiếng bước chân ba người đi tới.
Địch Vân mừng quýnh nhảy lên một cái. Nhưng đùi chàng nhủn ra lại té
xuống. Chàng vội dựa vào tường vách. Cử động này chạm đến xương tỳ bà
làm cho đau đớn khủng khiếp. Có điều lúc này chàng hoan hỷ quá độ quên
cả đau đớn.
Chàng cất tiếng gọi:
– Sư phụ! Sư muội!
Trên đời chàng chỉ có hai người thân là sư phụ cùng sư muội. Chàng cho là
ba người trong đường hầm ngoài ngục tối, còn hai người kia dĩ nhiên là sư
phụ cùng sư muội.
Đột nhiên miệng chàng hô lên một chữ “sư”, còn chữ “phụ” lại nuốt vào.
Miệng há hốc ra, hai mắt nhắm lại.
Nguyên những người tiến vào thì người đi đầu là ngục tốt, người thứ hai là
gã thiếu niên anh tuấn, ăn mặc hoa lệ. Chính là Vạn Khuê. Còn người thứ
ba là Thích Phương.
Thích Phương lớn tiếng gọi:
– Sư ca! Sư ca!
Cô nhảy xổ đến nên chấn song sắt.
Địch Vân bước ra một bước ngó thấy cô mình mặc áo lụa mà không phải là
tấm áo mới mặc lúc ở nhà quê ra tỉnh. Chàng muốn tiến bước nữa mà
không được.
Thích Phương hai mắt sưng húp, đỏ hoe, lại la gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.