LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 162

Có cơn gió vi vu mát rượi.

Lá cây hệt như vừa tái sinh, rung rinh theo tiếng cười của gió.

Như Ca trong phòng cũng ngoảnh mặt đi.

Nàng chầm chậm nhấc lấy hộp gỗ trên bàn, ngón tay nhè nhẹ mở nó

ra, bên trong là những cánh sen đã khô héo.

Những đóa hoa này từng là bảo vật mà nàng cất giữ.

Nàng cẩn thận phơi chúng dưới ánh mặt trời, tỉ mỉ đem từng đóa từng

đóa giấu kín vào trong hộp. Chúng chính là tâm ý mà v ị thiếu niên kia
dành tặng cho nàng. Trong sắc lá xanh rợp trời, vị thiếu niên mang những
đóa sen trên ngực, ngượng ngùng hôn lên gương mặt nàng, nói với nàng
rằng y sẽ vĩnh viễn bảo vệ cho nàng. Nàng từng quý trọng những đóa sen
ấy như vậy.

Vậy mà giờ đây, nàng lại đột nhiên phát hiện ra chúng chỉ là những

xác hoa mà thôi. Cánh hoa ảm đạm không chút ánh sáng, không chút sinh
mệnh, héo tàn yếu ớt, mười bốn đóa hoa xác xơ, so với cỏ cây dào dạt sức
sống bên ngoài khung cửa thật là xấu xí làm sao.

Như Ca nhìn Chiến Phong: - Ta đến, là vì muốn trả lại cho huynh

những đóa sen huynh đã tặng ta. Đem chúng trả lại huynh rồi, huynh cũng
không còn thứ gì lưu lại bên người ta nữa.

Ánh ban mai chiếu rọi lên gương mặt kiên cường của nàng:

- Từ nay về sau, huynh chỉ là sư huynh của ta, ta chỉ là sư muội của

huynh, ngoài việc ấy ra, ta và huynh không liên quan gì với nhau.

Một cơn gió thổi đến từ song cửa, lất phất mang những cánh hoa trong

hộp gỗ cuốn trôi đi… Cánh sen mong manh d ễ vỡ, bị thổi bay lả tả đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.