Như Ca rời khỏi Liệt Hỏa sơn trang lúc trời vừa chập tối.
Nàng chỉ mang theo một túi hành lý nhỏ, bên trong có hai bộ xiêm y,
vài tảng lương khô và mười mấy lượng bạc. Nàng quang minh chính đại
bướ c ra từ cổng lớn của Liệt Hỏa sơn trang, không có nước mắt đưa tiễn
cùng những lời dặn dò, chỉ có vẻ mặt tức giận của Điệp Y và nụ cười dịu
dàng của Huân Y.
Li ệt Minh Kính vẫn như mỗi tối, ở đại sảnh nghe mọi người bẩm báo
sự tình, chỉ vào lúc Như Ca bước qua cổng lớn của sơn trang, ông mới
nhướng mày cười rộ lên.
Ca Nhi của ông đang dần trưởng thành.
Trời đêm thật sáng.
Sao khuya tỏ tường.
Như Ca bước trên thảo nguyên mênh mông, đôi mắt rạng ngời.
Nàng không tìm quán trọ để tá túc, cứ một đường đi thẳng đến nơi đây
chẳng hề ngơi nghỉ. Gió đêm thổ i tới mang theo hương cỏ man mát, nàng
phóng mắt nhìn khắp thảo nguyên bao la, lặng yên hít sâu vào một hơi, khẽ
mỉm cười ngồi xuống cỏ. Nàng thả túi hành lý sang bên rồi nằm lăn hai
vòng trên ấy. Thấp thoáng có sợi cỏ vương trên khóe mi nàng, có loài côn
trùng phơn phớt chạm vào má.
Nàng ngáp một hơi dài, mắt nhắm lại thiu thiu.
Dưới bầu trời chi chít sao đêm, Như Ca trong bộ cánh đỏ nằm gối đầu
lên hai tay, vẻ như đã chìm vào giấc ngủ trên thảo nguyên xanh ngát.
Ở nơi này, dường như mọi chuyện đều có thể lãng quên.