LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 224

Như Ca mở to hai mắt: “Thì ra huynh giả vờ ngủ?!.Sư huynh xảo

huyệt quá đi mất.”

Ngọc Tự Hàn dịu dàng mĩm cười.

Y chưa hề ngủ,có điều,y lại thích sự săn sóc chu đáo của nàng.Khi

được nàng ôm trong long,khi tay của nàng đắp chăn cho y,cõi lòng của y
suýt nữa đã bị sự ấm áp ấy nhấn chìm.

Như Ca lắc đầu nói: “Sư huynh,huynh mệt cả buổi chiều rồi,ngủ một

giấc đi có được không?Đợi đến bữa tối muội lại gọi huynh dậy”

Ngọc Tự Hàn vẫn nắm chặt cánh tay nàng,mĩm cười đáp: “Ừ”.

Như Ca hài lòng gật đầu,vừa định bỏ đi,bỗng nhiên khựng lại trừng

mắt nhìn y. “Thế thì huynh phải buông nuội ra chứ”. Cứ nắm tay như thế
này,làm sao nàng rời khởi được đây.

Y vẫn cười thật dịu dàng. “Đừng đi mà”

Nàng muốn để y được nghỉ ngơi,cũng biết rằng nếu nàng vẫn kiên

quyết thì y sẽ để nàng đi.Thế nhưng,nhìn vào nụ cười hệt như mùa xuân
của y,nàng lại mềm lòng.Nàng ngồi xuống,vỗ vỗ mu bàn tay y,thở dài nói:
“Muội không đi thì làm sao huynh nghỉ ngơi được chứ?”

Ngọc Tự Hàn cười nhạt đáp: “Ta muốn “nghe” muội nói chuyện”. Từ

khi quay trở lại phủ, y bận việc triền miên,đã lâu lắm không được trò
chuyện một trận thỏa thê với nàng.

Như Ca nhíu mày ngẫm nghỉ,đột nhiên ánh mắt lóe sang,cầm tay y đặt

sát lên môi mình, cao hứng cười nói: “Như vậy đi,huynh dùng ngón tay
nghe muội nói chuyện,để nhắm mắt lại mà nghỉ ngơi.Như vậy có được
không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.