LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 225

Ngọc Tự Hàn gật đầu.

Sau đó,y thiêm thiếp,nàng thủ thỉ.

Tấm màn xanh che trên giường khẽ phất phơ,chuỗi chuông ngọc khi

thì lặng tiếng,khi thì khua vang,than trong lò lép bép nổ giòn…Thế
nhưng,trong thế giới yên tĩnh của y,y chỉ “nghe” thầy mỗi thanh âm của
mình nàng. “Huynh gần đây mệt mỏi quá sức,muội lo lắng lắm,huynh có
biết hay không?” Nàng bất đắc dĩ lên tiếng phàn nàn: “Ngay cả mấy hôm
nay, đến nửa đêm huynh mới đi ngủ,thân thể dường như cũng hao gầy đi.Lạ
thật đấy,làm sư huynh mà sao cứ khiến cho muội của mình phải lo lắng thế
chứ…”

Y siết chặt tay nàng,mắt nhắm lại,miệng nở nụ cười

“Không biết bệnh của Hoàng Thượng đến khi nào mới khỏi

nữa”.Nàng thở dài. “Hy vọng đến lúc ấy,huynh sẽ rãnh rỗi hơn”.

Nàng suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu. “Hoàng Thượng cũng lạ thật

đấy,những việc này sao không giao cho Cảnh Hiến Vương hay Kính Dương
Vương giải quyết chứ? Bọn họ còn hứng thú nữa là.Giao quyền lực lớn như
vậy cho huynh,e rằng sẽ có rất nhiều người trong lòng thấp thỏm”.Trước
đây,su huynh được Hoàng Thượng yêu mến,nhưng vì thân thể tàn tật cho
nên không bị các vương gia khác coi như kình địch,mọi sự minh tranh ám
đấu đều diễn ra đa phần là giữa Cảnh Hiến Vương cùng Kính Dương
Vương.Nhưng Hoàng Thượng lần này mắc bệnh lại giao trọng quyền cho
su huynh,sợ rằng…

“Sư huynh,huynh mong muốn kế thừa hoàng vị ư?”Vấn đề này đột

nhiên bật ra từ chính miệng nàng,khiến cho nàng cũng phải giật mình ngạc
nhiên.

Ngọc Tự Hàn đã “nghe” được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.