Ngọc Tự Hàn không “nghe” được.
Hàng mi thanh tú của y thoáng chau lại,ánh mắt xa xăm,những ngón
tay của bàn tay phải thon dài nắm lại,nhẹ nhàng đặt trên chóp mũi.Y đang
tập trung nhớ lại một vài chuyện,bộ cẩm bào màu xanh nhạt của y trang
nhã nổi bật như ánh trăng.
Tay Như Ca cầm một chiếc áo lông chồn.
Nàng khoắc chiếc áo ấy lên vai Ngọc Tự Hàn.
Sự ấm áp bất ngờ khiến y thoát khỏi dòng suy nghĩ mà quay đầu
lại,trong thấy nụ cười rãng rỡ của Như Ca.
“Muội vừa làm xong chiều nay đấy”. Nàng chun chun mũi cười nói:
“Vốn định vài ngày nữa mới tặng cho huynh,có điều…”.Nụ cười của nàng
nhuốm vẻ ảm đạm: “Hay là cứ đưa cho huynh trước sẽ hay hơn,sau này
không cần muội lo lắng những việc này cho huynh nữa.”
Ngọc Tự Hàn chăm chú nhìn nàng.
Nàng cuối đầu,ủ rũ cắn môi.Đáng giận thật,giọng điệu nàng sao lại
khác thường như vậy? Nhưng nghĩ lại,nàng không khỏi phì cười, y làm sao
mà “nghe” được giọng điệu của nàng chứ?
Tấm áo lông chồn được nhẹ nhàng đắp lên bờ vai của nàng.
Nàng ngạc nhiên ngẩn đầu lên.
Tay trái của Ngọc Tự Hàn vẫn đặt trên vai Như Ca,dịu dàng vỗ về
nàng. “Muội cũng cẩn thận kẻo lạnh.”
Nàng bỗng thấy sống mũi cay cay,chỉ muốn nhào vào lòng y mà làm
nũng,mà gào khóc cho hả dạ.Thế nhưng, một tình cảm không tên lại khiến