LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 267

Một bong người trắng như tuyết tựa ngọn gió ùa vào lòng y,nắm chặt

lấy vạt áo,khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên,ánh mắt sáng ngời đến đáng
sợ,hệt như tất cả sinh mệnh mà nàng có đều cháy bừng bừng lên bên trong
đấy!

“Huynh…”Nàng chăm chú nhìn y,chỉ cảm thấy lồng ngực nóng

ran,tựa như người bôn ba mệt mỏi đã lâu cuối cùng cũng tìm được đường
về nhà,nhất thời không thốt được thành lời.

Y mở mắt ra,nơi đáy mắt đầy vẻ tiếc thương,đau đớn: “Ta đến muộn

rồi”

Không ngờ nàng lại ốm đi nhiều như vậy,hai mà đỏ rần sắc bệnh,môi

cũng đã khô đi.Nàng mặc một bộ áo trắng tinh,bên tóc cài một đóa hoa
trắng nho nhỏ.Đôi mắt nàng nhìn y đầy lưu luyến,giống như một đứa bé đã
mất hết mọi thứ,ánh lệ mong manh nhẹ nhàng kết tụ.

Y vuốt tóc nàng.

“Bệnh phong hàn đã đỡ chút nào chưa?Muội còn ho nhiều không?”

Nàng ngây ra nhìn y. “Sư huynh,sao huynh lại ở đây?”Y đáng lý phải

đang chinh chiến với đội quân Oa quốc ở phương nam,sao y có thể đột
nhiên xuất hiện ở cạnh nàng thế này.

Ngọc Tự Hàn đăm đắm nhìn nàng : “Huynh lo cho muội”

Nghe xong câu nói này.

Nước mắt nàng chảy xuống.

Từ khi nghe tin dữ về cha,bao nhiêu tình cảm trong lòng nàng đều như

bị một tảng đá lớn đè nặng,khiến cho nàng cảm thấy ngột ngạt,hít thở
không nổi nữa.Nhưng rồi ở bên cạnh y,nàng không cần phải giả bộ kiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.