LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 271

Nàng ngẩng ngơ.

Nước mắt vẫn tí tách rơi xuống.

Y dùng khăn lụa lau sạch nước mắt cho nàng. “Sư phụ khi còn sống

yêu thương nhất là muội,nếu thấy muội khổ sở như vậy,chỉ sợ người sẽ đau
lòng hơn”.

“Người không thấy được nữa rồi”.Nàng ngoảnh mặt đi nơi khác.

Y thở dài. “Nhưng,vẫn còn ta kia mà”.Khăn lụa dịu dàng lau đi nước

mắt trên gương mặt của nàng. “Ca nhi,muội có biết khi nghe tin muội ngã
bệnh,ta lo lắng nhiều như thế nào không?”

Nàng cúi đầu.

“Sư phụ qua đời,ta cũng rất đau khổ”.Giọng của y trầm buồn.Từ khi y

năm tuổi,y đã tới Liệt Hỏa sơn trang rồi.Sư phụ đối với y chẳng khác nào
người cha thứ hai.

“Thế nhưng,muội phải biết tự chăm sóc mình thật tốt”.Y dịu dàng lau

khô giọt nước mắt cuối cùng trên gương mặt của nàng. “Vừa rồi,òa khóc
như vậy,hẳn là mọi đau khổ trong lòng muội đã được giải tỏa cả rồi.Thế
nên,sau này muội không được ngã bệnh nữa,có được không?”

Y chăm chú nhìn nàng,ánh mắt lo âu đến như thế.

Nàng đã ngừng khóc,một cơn gió lạnh thổi tới,nàng lại bật ho.

Ngọc Tự Hàn cởi chiếc áo khoác trên người xuống choàng lên người

nàng bảo: “Nếu muội không khỏi bệnh,huynh sẽ đau khỗ lắm,biết không?”

Nàng ngẩng mặt lên.

Y siết chặt nàng trong tấm áo khoác. “Ca nhi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.