Sau sự việc vài ngày trước ở sành đường, Chiến Phong liền “mời”
Như Ca chuyển tới Phong viện.
Như Ca vẫn chăm chú đọc sách, mỉm cười nói: “Đến đây yên ổn là
được rồi”.
Điệp Y nói ngay: “Tiểu thư còn cười! Làm thế là ý gì chứ, nhốt chúng
ta lại chắc?! Cả ngày bị nhốt trong Phong viện, muốn ra cũng không được,
cũng chẳng có ai nói chuyện với chúng ta, ngay cả bọn a hoàn sai vặt thấy
chúng ta như thấy quỷ! Đừng nói người đang là trang chủ, cho dù thân
phận chỉ là tiểu thư bọn họ cũng không thể làm càn như thế được!”
Như Ca thở dài. “Ta chỉ không ngờ hai tỷ cũng bị giam lỏng theo.”
Xem ra Chiến Phong và Duệ Lãng không muốn cho nàng có chút cơ hội
liên lạc với bên ngoài.
Điệp Y tức giận nói: “Không chỉ ta với Huân Y, ngay cả Hoàng Tông
cô nương cũng không được ra khỏi cửa Phong viện”.
Huân Y dịu dàng nói: “Mười mấy ngày nay, những thứ lặt vặt cần sắm
sửa đều do Phong thiếu gia sai người mua rồi đưa vào”.
“Son phấn họ mua về thơm đến nồng nặc!” Điệp Y càu nhàu.
“Ồ.” Như Ca cười nhạt, lật qua một trang sách.
Căn phòng lại chìm trong yên tĩnh.
Điệp Y cắn môi nhìn Như Ca một lúc lâu, rầu rầu nói: “Tiều thư,
người thật sự không tức giận sao?”.
Như Ca ngẩng đầu lên, cười đáp: “Tức giận à, ta cũng thấy chỗ son
phấn đó nặng mùi quá”.
Điệp Y giậm chân nói: “Tiểu thư!”.