Y biết mình sẽ hối hận. Thà rằng nàng hận y cả đời, trọn kiếp không
tha thứ cho y, y cũng chỉ muốn giữ chặt nàng bên cạnh mình.
Thế nhưg, vì sao y lại để cho nàng ra đi?
…
Duệ Lãng trừng trừng nhìn Chiến Phong đang trầm mặc, bộ quần áo
màu xám tỏa ra làn hơi như dã thú.
“Giờ đây, ả đã là kẻ thù của Liệt Hỏa sơn trang.”
Liệt Như Ca dùng lệnh bài của Chiến Phong cứu Lôi Kinh Hồng thoát
ra khỏi địa lao, bỏ trốn ngay đêm hôm ấy, trên đường đi không hề che giấu
tung tích, hướng đến Giang Nam Phích Lịch môn. Cả võ lâm xôn xao,
“Trang chủ” của Liệt Hỏa sơn trang chẳng ngờ lại ở cùng kẻ trước đây mấy
ngày bị coi là kẻ thù ám sát Liệt Minh Kính, nhất thời tình cảnh của Chiến
Phong và Duệ Lãng trở nên vô cùng khó xử.
Mặc dù Chiến Phong và Duệ Lãng nắm giữ thực quyền ở Liệt Hỏa sơn
trang, nhưng Liệt Hỏa lệnh thay mặt trang chủ lại nằm trong tay Liệt Như
Ca.
“Kẻ thù ư?” Chiến Phong thu chiếc khăn màu lam lại, chậm rãi ngẩng
đầu lên. Ánh mắt âm u lập lòe sắc lam của y nhìn chằm chằm vào Duệ
Lãng, giọng nói lạnh lùng như đao: “Nếu ngươi dám động vào một sợi tóc
của cô ấy…”.
Một luồng sát khí khiến người ta phát run ào ạt phát ra từ làn áo vải
lam sẫm của Chiến Phong. Ánh mắt ác nghiệt của y tực như một chiến thần
cô độc, mái tóc xoăn màu xanh thẫm không gió mà tung bay.
Thiên Mệnh đao phát sáng rực rỡ.