LIỆT HỎA NHƯ CA - Trang 409

khuất chưa tan, bà con xóm giềng tới chúc tết lẫn nhau, đám trẻ con nô đùa
cười vui ầm ĩ khiến cho không khí mùa xuân trở nên vui vẻ vô cùng.

Lúc Như Ca và Tuyết đi ra từ nhà của quả phụ Triệu đại nương – hàng

xóm của họ - thì đã là giữa trưa rồi.

“Sao không ở lại nhà Triệu đại nương ăn cơm? Bà ấy sống một mình

đáng thương quá.” Như Ca nhìn Tuyết tỏ vẻ khó hiểu.

Tuyết ôm lấy vai nàng, làm mặt quỷ trêu nàng. “Sao được chứ? Khó

khăn lắm người ta mới được đón tết cùng nàng, không muốn để cho ai khác
quấy rầy đâu.”

Như Ca lấy làm ngạc nhiên. “Í, vậy trước đây chúng ta chưa từng ăn

tết với nhau hay sao?”

Tuyết chột dạ lè lưỡi, vội nở nụ cười vô tội, y trách: “Còn không phải

là tại nha đầu ngốc là nàng quên sạch những chuyện tốt đẹp trước kia hay
sao, cho nên lần này mới thành ra lần đầu tiên chúng ta ăn tết cùng nhau
đấy”.

“Vậy à?…” Như Ca ngại ngần cúi đầu. “Ta xin lỗi vì đã quên ngươi.”

“Không hề gì.” Tuyết ôm nàng chặt hơn, chậm rãi đi vào trong nhà

của bọn họ. “Chỉ cần về sau nàng mãi mãi nhớ đến ta, mãi mãi nhớ rằng ở
bên cạnh ta có thật nhiều niềm vui, ta sẽ tha thứ cho nàng.”

“Được mà!”

Như Ca gật đầu thật mạnh, chiếc áo bông đỏ càng làm tôn lên gương

mặt đang ửng hồng đến mê người của nàng. Tuyết thấy nàng ngoan ngoãn
như vậy thì nhất thời không kềm nổi xúc động, khẽ hôn nàng.

Như Ca kinh ngạc đến tròn mắt, dùng tay đẩy y ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.